Con quái vật đó có khứu giác nhạy bén, nhưng lòng dạ hẹp hòi, nó đã đuổi theo suốt một chặng đường những vẫn không tha cho bọn họ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bọn họ đã bị đuổi tới mức sức cùng lực kiệt.
Đến khi họ bị con quái vật đuổi tới vách đá, Vân Tô biết nếu không giải quyết nó, bọn họ phải tiếp tục chạy trốn trong thế giới sương mù, anh có thể lực tốt nên có thể về tới bờ hồ, nhưng Âu Lạp và những người khác thì không được như vậy, trong mấy ngày đó, sắc mặt hai người càng lúc càng tệ, thế là anh cùng những người khác đưa ra một quyết định.
Nếu cả đội phối hợp vẫn không thể chống lại nó thì sẽ tấn công đúng một chỗ để lấy máu nó, sau đó Vân Tô dùng dị năng dung hợp với máu của nó sao chép con quái vật để chiến đấu chống lại nó.
Sau đó, họ nhìn thấy con quái vật từ trong khu rừng đi ra, con quái vật này không chỉ có kích thước nhỏ hơn con quái vật khổng lồ trong vùng sương màu đen mà vẻ ngoài nhìn còn rất đẹp.
Con hung thú đuổi theo bọn họ không tha có một cái cổ dài, miệng to nhọn hoắc, trên đầu có chiếc vương miện tạo thành từ lông vũ, tứ chi mảnh khảnh sắc bén, thân thể cường tráng và phủ đầy một lớp vảy màu cầu vồng, chiếc đuôi đang ve vẫy còn có một chùm lông vũ cầu vồng như chiếc quạt.
Con quái vật có kích thước chỉ bằng một nửa con quái vật khổng lồ, nhưng mọi người cũng không dám bất cẩn.
Cuối cùng, họ nhận ra chênh lệch thực lực hai bên, đành phải lấy máu của nó đưa cho Vân Tô.
Khi anh uống máu con quái vật đó, anh nhắm hai mắt lại và cảm nhận một luồng khí nóng bỏng và điên cuồng đang tuôn trào trong cơ thể, đến khi anh mở mắt, đã thấy tầm nhìn của anh đã ngang tầm với con quái vật.
Anh cúi đầu nhìn xuống, toàn bộ cơ thể đã trở thành một con quái vật khổng lồ được bao phủ bởi lớp vảy sặc sỡ, trên đầu có vương miện lông vũ và một chùm lông vũ dưới đuôi, không biết có phải bị bản năng của quái vật ảnh hưởng không, anh lại thấy khá đẹp.
Nhưng khi anh nhìn con quái vật trước mắt một lần nữa, trong lòng anh đột nhiên muốn xé nát nó thành từng mảnh, cảnh giác này rất khác với khi anh sao chép con quái vật khổng lồ.
Lần trước sao chép con quái vật khổng lồ không ảnh hưởng đến tâm trí của anh, nhưng khi sao chép con quái vật trước mặt, tâm trí của anh đã bị ảnh hưởng.
Hơn nữa lần sao chép này không chỉ khác mỗi điều này, có một điều làm anh ta quan tâm hơn nhiều, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện đó.
Trận chiến của hai con quái vật đã biến khu vực quanh vách đá thành một mớ hỗn loạn, lúc đầu bọn họ còn nhớ khí tức của Vân Tô và ra sức giúp đỡ, nhưng khi trận chiến đến lúc cao trào, dị năng đã thi triển chỉ có thể để trưng, ngay cả ánh mắt nhìn hai con quái vật cũng trở nên rất phức tạp.
Bởi vì khi trận chiến ngày càng khốc liệt, bọn họ phát hiện khí tức của Vân Tô đã hoàn toàn biến mất, trận chiến đang diễn ra trước mắt họ giống như từ lúc đầu đã là hai con quái vật đánh nhau vậy. Lúc này, họ đã không còn phân biệt được đâu là con quái vật thật, đâu là con quái vật do đội trưởng sao chép nữa.
Vì không phân biệt được thật giả nên bọn họ cũng không thể giúp được gì, họ chỉ có thể tìm một nơi an toàn quan sát bọn họ, sau đó cầu trời phù hộ đại ca phải thắng.
Trận chiến kéo dài một ngày một đêm, cả hai con quái vật có vẻ đều rất mệt mỏi, nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
Một buổi sáng nữa trôi qua, họ thấy có một con quái vật sắp thắng rồi, ngay lúc họ nóng lòng mong chờ thì lại thấy con quái vật còn lại bất ngờ phản kích, sau đó cả hai con quái vật cùng lăn xuống vách đá.
Mọi người nhìn nhìn thấy cảnh tượng này đều rơm rớm nước mắt, họ dựa vào vách núi đau buồn gào thét.