"Các anh mau nhìn xem!" Đột nhiên, Biên Duyên chú ý có một làn khói xanh đang lơ lửng phía trên của khu rừng trước mặt, theo quan sát thì phương hướng làn khói đó không phải có đám cháy, nếu vậy thì làn khói đó là do ai đó đốt lửa tạo thành.
"Đi thôi, qua bên đó xem thử." Vân Tô không tiếp tục nhìn nữa, lên tiếng nói. Đồng đội của anh có thể đang bị mắc kẹt ở đó, bởi vì nếu muốn đi đường vòng để xướng đáy vực thì bắt buộc phải băng qua khu rừng trước mặt.
“Mọi người cẩn thận, nơi này cỏ dại phát triển rậm rạp, không biết trong đó ẩn chứa cái gì.” Vân Tô giơ tay chém đi, nơi đao gió đi qua lập tức tạo thành một con đường.
"Tiểu Duyên, cô đi ở giữa đi." anh Năm nhường vị trí ở giữa an toàn nhất cho Biên Duyên, còn anh ta đi ở phía sau ứng phó biến cố xảy ra.
Biên Duyên không tranh cãi với anh ta về điều này, cho dù cô đứng ở giữa, nhưng khi cô mở lĩnh vực ra vẫn có thể nắm bắt rõ tình hình xung quanh.
Biên Duyên theo sau Vân Tô, cô cẩn thận theo dõi mọi động tĩnh trong lĩnh vực, bởi vì cô có thế nhìn thấy dấu vết có một thứ gì đó dưới rễ cây đang lướt tới trong phạm vi bị lĩnh vực bao phủ.
Kích thước của chúng không lớn, nhưng số lượng chắc chắn rất nhiều.
Khi bọn họ đi đến trung tâm khu rừng, một tiếng sột soạt truyền vào tai cô, ý thức cô khẽ động, một lượng lớn sinh vật màu đen nhầy nhụa bắt đầu xuất hiện ở rìa lĩnh vực.
Kích thước của chúng to bằng một cánh tay người trưởng thành, trong đàn sinh vật nhầy nhụa đó, ở giữa có một con giun khổng lồ đang từ từ lướt tới bao quanh bọn họ.
"Có tiếng động." Tuy còn cách xa hàng chục mét, nhưng tai thính mắt sáng như Vân Tô và anh Năm vẫn nhanh chóng phát hiện có điều gì đó không ổn.
Hai người nhìn đám cỏ dại đung đưa trước mặt, thần sắc hai người đều trầm xuống.
"Không sao đâu, chúng ta đi trước đi." Ánh mắt Biên Duyên lấp lóe tia sáng màu xanh lam, trong lúc hai người nói chuyện, dị năng của cô đã lặng lẽ tràn ra bốn phía.
Những đường sáng màu xanh lam bất quy tắc rải rác xung quanh cô thành một vòng tròn, khi nó tiếp xúc với đàn giun khổng lồ, cô mở to hai mắt, ánh sáng xanh lóe lên, con giun đen khổng lồ phía trước lập tức chết đi, đến cả chút cặn cũng không sót lại chút nào.
Đám giun đen vừa mới đến từ phía sau nhìn thấy cảnh này, thân thể vốn đang tiến lên bỗng dừng lại dựng thẳng lên, bọn nó cảm nhận được uy áp khổng lồ trong không khí, cả đám lập tức dùng tốc độ nhanh nhất quay ngược về phía sau, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi phạm vi lĩnh vực của Biên Duyên.
Biên Duyên nhìn bóng dáng hoảng hốt chạy trốn của chúng nó thì cô vui vẻ nhếch miệng cười, sau khi cấp độ tăng lên, cô mỗi lần cô sử dụng dị năng đều có một cảm giác thoải mái khó tả.
Vân Tô và anh Năm không nhìn thấy cảnh này, nhưng họ trông thấy bụi rậm đang động đậy đột ngột dừng lại, sau đó sự động đậy đó nhanh chóng lan ra bụi rậm bên ngoài và biến mất.
Hai người không cảm nhận cơn nguy hiểm nào khác, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Biên Duyên.
"Tiếp tục đi thôi." Biên Duyên dường như không chú ý tới ánh mắt của hai người, trái lại còn thúc giục bọn họ mau chóng rời đi, dù sao phía trước còn có người đang đợi bọn họ.
Vân Tô nghe vậy, anh tiếp tục tiến lên phía trước, anh chỉ mới nghe Biên Duyên nhắc tới dị năng của cô vào ngày hôm trước chứ chưa hề thấy cô sử dụng trong thực tế, nhưng cô có thể an toàn đi lại trong thế giới sương mù đầy nguy hiểm đã đủ chứng minh cô không hề yếu, trái lại còn rất mạnh mẽ.
Khi bọn họ đi được hai phần ba quãng đường, bọn họ đều ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu, nhìn xung quanh cũng không có gì bất thường, sau khi xác định vị trí, bọn họ có thể khẳng định thứ để lại cái mùi này chính là sinh vật vừa muốn bao vây bọn họ lúc nãy.