Mấy ngày trước Vân Tô đã dẫn Biên Duyên đến gặp mặt Vương Thành và đồng đội của anh ta một lần, bây giờ cô có thể nói đúng tên và năng lực của từng người bọn họ.
Đội ngũ này được thành lập từ các nhân viên từ hai mươi ba đến ba mươi hai tuổi, tuy người lớn nhất và người nhỏ nhất lệch nhau khá nhiều tuổi, nhưng năng lực của bọn họ chắc chắn không thua kém gì người mà Vân Tô mang tới.
“Thời gian không khác mấy, chúng ta tới lối vào đi.” Đội trưởng Vương có thân hình cao lớn và làn da ngăm đen, chất giọng khi nói chuyện cũng rất vang, có điều trên mặt anh ta không có biểu cảm gì, thoạt nhìn khá dữ.
“Đi thôi.” Biên Duyên xốc ba lô, sau đó đi theo anh ta.
Lúc đi tới lối vào, Biên Duyên phát hiện những người còn lại đã tập hợp hết ở chỗ này, thấy bọn cô đến họ cùng vươn tay chào.
“Các vị, trước khi xuống vùng sương mù tôi muốn nhắc lại một lần nữa, thế giới bên dưới vùng sương đen nguy hiểm rình rập, nhiệm vụ của mọi người lần này là hiệp trợ tôi đi tới mỏ năng lượng để vận chuyển một ít tinh thạch năng lượng về. Chính vì thế, tôi hy vọng mọi người sẽ không làm chuyện dư thừa, trước khi xuống sương đen chúng ta có ba mươi hai người, tôi hy vọng nhân số khi trở về cũng là như thế, mọi người đã hiểu chưa?” Biên Duyên nhìn đội ngũ ngăn nắp phía dưới, cô nghiêm túc tiến lên một bước lớn tiếng mở miệng nói với họ điều này.
“Đã hiểu.” Tất cả mọi người gần như đồng thanh đáp lời.
Biên Duyên nghe vậy gật đầu về phía đội trưởng Vương, đội trưởng Vương thấy vậy thì đi lên phía trước, đây là lần dặn dò đội viên cuối cùng trước khi xuống vùng sương đen.
“Nhớ kỹ lời tôi đã nói lần trước, trước khi xuống vùng sương đen phải bật đèn huỳnh quang, sau khi rơi xuống hồ mọi người sẽ thống nhất bơi về phía có ánh huỳnh quang…”
Chờ anh ta nói xong, mọi người liếc nhìn nhau một cái rồi giơ tay ra hiệu cho Lạc Thu Minh rằng mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi.
Lạc Thu Minh thấy vậy thì để cho nhân viên công tác đứng cạnh dọn sạch một khe hở, sau đó mở thẳng đường vào ván cầu cho bọn họ.
Lạc Hồng đứng cạnh anh trai mình, cậu ta nhìn nhóm người nhảy xuống từ ván cầu, mà trong mắt chứa đầy chờ mong, cậu ta thật sự hy vọng bản thân nhanh chóng tu luyện tới cấp ba, như vậy là có thể tiếp tục đi xuống vùng sương đen cùng anh trai rồi.
Lạc Hồng nắm chặt tay, nhớ tới An An nhỏ nhất nhà cũng biết phải nỗ lực, vậy nên cậu ta càng không thể lơi lỏng, dù sao thì cậu ta cũng không muốn để thua cháu trai mình.
Nghĩ tới đây, Lạc Hồng nói với anh trai một tiếng rồi chuẩn bị về nhà tiếp tục tu luyện.
Phía dưới, sương mù đen dày đặc cuộn sóng âm u, thỉnh thoảng còn có một hai con quái thú thò đầu ra khỏi sương, bọn chúng xuất hiện lướt sát qua người hầu hết những ai nhảy xuống, đáng tiếc chúng chỉ có thể lướt qua thôi bởi khi chúng vừa ló mặt, chỉ một giây thôi, nhóm dị năng giả canh giữ xung quanh lối vào sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đánh nổ đầu chúng nó.
Hồ nước phía dưới vùng sương đen đã bị thi thể máu thịt của đám quái thú nhuốm thành màu sắc quái lạ từ lâu, nhưng vì khác với màu máu, nên cái vòng đỏ mà bọn Biên Duyên quấn quanh hông trước khi nhảy xuống, đặc biệt dễ thấy trong hoàn cảnh đen tối này.
Mọi người nhô đầu ra khỏi mặt hồ, đảo mắt xung quanh tìm đúng phương hướng, sau đó tất cả cùng bơi tới nơi có ánh sáng đỏ lập lòe.
----------
Biên Duyên bơi ở đầu tiên, cô mở rộng phạm vi ra để quan sát cảnh vật xung quanh và số người đi theo đằng sau. Nếu như con quái thú nào đó không có mắt bơi vào trong phạm vi của cô, chỉ cần một động tác của Biên Duyên đã khiến con quái thú không có mắt kia vỡ vụn ra thành bột.
Đội trưởng Vương đi ở sau chót đội, ánh mắt của anh ta rất cảnh giác khi nhìn xung quanh chỉ toàn là dòng nước đen tuyền đến mức không nhìn thấy rõ cả năm ngón tay.