Nhưng mà so với lúc đánh vào người con quái vật khổng lồ chỉ như gãi ngứa cho nó, thì khi dị năng giả cấp ba đối phó với mấy con quái nhỏ này vẫn có khả năng để cho bọn họ lấy lại dũng khí.
Điều phiền phức duy nhất chính là số lượng những con quái này quá nhiều, bọn họ đánh xong một tốp thì vẫn còn một tốp khác.
Cùng lúc đó, Cố Hàm Ngọc cũng đang suy nghĩ làm thế nào để cầu cứu với người ở phía trên, người đó ở trên cao hẳn là đã thấy bọn họ đang gặp nguy hiểm từ lâu rồi mới phải.
Nhìn những thi thể chất đống như ngọn núi nhỏ trước mặt, Cố Hàm Ngọc đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, để cho dị năng giả hệ thổ đưa cô ta lên cao, sau đó dùng dị năng để gửi tín hiệu cầu cứu với người phía trên.
Những người khác nghe vậy thì liếc nhìn lên bầu trời một cái, cuối cùng vẫn đồng ý với tín hiệu của đại ca.
Biên Duyên ngồi trên lưng dực thú, nhìn nhóm người Cố Hàm Ngọc tạo tín hiệu cầu cứu bằng dị năng phía dưới, khóe miệng cô cong lên vỗ vỗ đầu dực thú, một người một thú lập tức từ trên cao bay vút xuống.
“Đã lâu không gặp, cô Cố.” Dực thú dừng ở trên không, Biên Duyên đứng ở trên lưng nó, trên mặt mang theo nụ cười nhìn xuống Cố Hàm Ngọc đang vô cùng chật vật phía dưới.
“Là cô!” Nụ cười trên mặt Cố Hàm Ngọc lập tức đông cứng lại khi nhìn thấy Biên Duyên, so sánh tình hình hiện tại của hai người, lửa giận trong lòng Cố Hàm Ngọc bùng lên trong nháy mắt.
“Nghe nói cô đã thuê người đến giết tôi nhỉ.” Biên Duyên làm như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Cố Hàm Ngọc, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm.
“CHịu chết đi.” Cố Hàm Ngọc âm trầm nhìn cô một cái, sau đó vung tay, một cái dây leo màu xanh lập tức quất về phía Biên Duyên.
“Ái chà chà…” Biên Duyên nghiêng người qua một bên, cơ thể cô từ trên người dực thú rơi thẳng xuống dưới, chỉ là lúc rơi xuống thì trên mặt Biên Duyên cũng không hề có một tia tức giận khi bị Cố Hàm Ngọc đánh rớt xuống.
“Đại ca Hòa, giết cô ta đi.” Thấy cô rơi xuống dưới, trong mắt Cố Hàm Ngọc tràn đầy ý cười sau khi cô ta thực hiện được mong muốn, hôm nay Biên Duyên nhất định phải chết!
“Các người phải suy nghĩ kỹ lại đi, nếu không ra tay thì nói không chừng tôi còn có thể cứu các người một đoạn đường, còn nếu mà ra tay thì các người đừng có trách tôi.” Biên Duyên đứng trên đỉnh nham thạch nhìn bọn họ nhẹ nhàng cười.
----------
“Cô Biên nói chuyện thật ngông cuồng nhỉ.” Đại ca Hòa đứng ở trước mặt Cố Hàm Ngọc. Trước mắt lại là tỷ lệ hai mươi mấy người chọi một người, anh ta cũng đã nghĩ đến lát nữa Biên Duyên sẽ khóc lóc nói cho bọn họ biết vị trí của hầm mỏ năng lượng ra sao rồi.
Cho nên đến cùng cô là lấy can đảm ở đâu ra? Chẳng lẽ cô cảm thấy mình giao đấu với nhiều dị năng giả cấp ba như vậy mà còn có thể thắng được hay sao?
“Cô thật sự sẽ cứu chúng tôi ra ngoài ư?” Người lên tiếng chính là một người đàn ông trông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Anh ta cũng mới thăng lên cấp ba gần đây, vì con nhỏ nên mới đánh cược một lần đi xuống. Nhưng sau khi trải qua một loại sự kiện ở thế giới sương mù, bây giờ anh ta chỉ muốn đi về mà thôi.
Vả lại xem ra Biên Duyên ở trước mắt thật sự không có yếu như Cố Hàm Ngọc nói.
“Tôi muốn trở về.” Sau khi người đàn ông đấu tranh xong thì vẫn đi tới chỗ Biên Duyên. Cùng lúc đó, mấy đồng bọn có quan hệ thân thiết người đàn ông cũng đi đến sau lưng Biên Duyên. Cái thế giới sương mù này quá mức nguy hiểm, không phải nơi mà bọn họ có thể đặt chân tới. Hơn nữa người này có thể một mình một ngựa mưu cầu sống sót đã khiến cho bọn họ nhanh chóng có lựa chọn.
“Được, các người được lắm.” Đại ca Hòa nhìn bảy người lui ra ngoài, tức đến nghiến răng nghiến lợi.