Dực thú như cảm nhận được nỗi buồn ly biệt trong mắt Vân Tô, chúng lo lắng cọ lên người anh. Tuy rằng lúc đầu chúng nó bị uy áp ép buộc nên mới chịu nghe theo nhưng mà bây giờ chúng nó cũng rất thích nhưng con thú hai chân đáng yêu này.
“Hẹn gặp lại.” Vân Tô nghe được đồng đội gọi anh, đưa tay khẽ vuốt dực thú một cái cuối cùng rồi xoay người rời khỏi.
Trong lúc bơi ra giữa hồ mọi người nghe được tiếng kêu vang dội của đám dực thú sau lưng, từng người một đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau phất tay với chúng nó.
Cuối cùng bọn họ nhìn thấy cả đám dực thú đột nhiên sải cánh phi thẳng tới chỗ bọn họ. Trong chớp mắt ấy, tất cả những cảm xúc lưu luyến không nỡ trong lòng mọi người bị đánh tan hoàn toàn, thân thể bọn họ cứng đờ lại, chẳng nhẽ cái đám này muốn theo bọn họ quay trở về mặt đất hay sao?
Nhưng mà sự thật nhanh chóng chứng minh cho mấy người thấy tất cả chỉ là sự ảo tưởng quá mức của bọn họ. Đám dực thú chỉ vui vẻ bắt hết những con thú đêm muốn đến gần bọn họ rồi quăng ra xa, chứ chúng nó không hề có hứng thú muốn tới gần vòng xoáy sương mù đen phát ra ánh sáng màu lục kia.
“Cảm ơn chúng mày, hẹn gặp lại.” Biên Duyên lơ lửng ở rìa vòng xoáy sương mù đen, cô phất tay với đám dị thú một lần cuối sau đó không quay đầu lại bước vào chính giữa vòng xoáy.
Biên Duyên cảm nhận được một lực kéo mạnh, tiếp theo là ánh sáng chói mắt rọi thẳng vào người cô.
Cầu thang từ phía trên buông xuống, cả đoàn người theo nó đi vào bên trong sở chỉ huy.
“Mọi người vất vả rồi, mùa đông trời lạnh, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn nước nóng và quần áo ấm cho mọi người rồi. Mọi người có thể qua bên cạnh chỉnh trang lại.” Sau khi bọn họ bước vào sở chỉ huy thì lập tức đi tới phòng họp, một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi đang đứng trước bàn mỉm cười nhìn bọn họ.
Còn đám người thiếu tướng Lục và Lạc Thu Minh mà Biên Duyên quen biết thì đứng ở sau lưng ông ta gật đầu với bọn họ.
“Vị này là trưởng khu mới Lục Kiếm Hoa. Mọi người đi thay quần áo trước đã, chúng tôi ở đây chờ mọi người.” Trong khi mọi người còn đang nhìn nhau thì thiếu tướng Lục tiến lên một bước giới thiệu.
“Cảm ơn.” Biên Duyên nghe vậy thì gật nhẹ đầu với trưởng khu mới sau đó đặt đồ xuống, đi sang phòng bên cạnh tắm rửa sửa sang lại. Bọn họ bơi cả một đoạn dài từ bờ tới giữa hồ quả thật rất lạnh.
Chẳng qua đám người Vân Tô và đội trưởng Vương giống như chẳng có gì bất ngờ mà nhìn về phía vị trưởng khu mới này, đoán chừng bọn họ đã sớm biết rồi.
Hơn nữa trưởng khu Lục và thiếu tướng Lục có lẽ còn có quan hệ huyết thống với nhau, tuy rằng bọn họ không nói nhưng nhìn bề ngoài anh tuấn của hai người quả thật có vài phần tương tự, khác biệt duy nhất có lẽ là người nhỏ tuổi thì có phần nghiêm túc còn người lớn tuổi thì điềm đạm hòa ái hơn mà thôi.
Biên Duyên cảm nhận làn nước ấm tưới lên cơ thể, khí lạnh nhiễm phải khi ngâm trong hồ bị xua tan từng chút một. Tuy rằng tắm nước nóng rất thoải mái nhưng cô cũng không ở trong này quá lâu, sau khi tắm rửa sạch sẽ cô lập tức mặc đồ rồi bước ra ngoài.
Cô còn tưởng bản thân là người nhanh nhất, nhưng khi Biên Duyên nhìn đám người đã đứng trong phòng họp từ bao giờ thì không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Hiển nhiên trưởng khu Lục đã nói xong hết mọi chuyện với đám đội trưởng Vương ra trước cô rồi, bọn họ gật đầu với Biên Duyên rồi đồng loạt rời khỏi phòng họp.
“Tôi đi đây, hẹn gặp lại.” Tất nhiên trong số những người rời đi còn có cả anh Năm và đoàn đội Chấp Băng nữa.
“Tự chăm sóc bản thân cho tốt, lúc nào tôi cũng chào đón anh trở về.” Biên Duyên hiểu ý anh Năm, cô nhìn nụ cười trên mặt anh ta cuối cùng quyết định cho anh ta một cái ôm tạm biệt.