Thấy Biên Duyên cố chấp không đồng ý, Nixon đành đổi cách khác, mặc dù người kia cũng không đồng ý đấu với anh ta.
“Chuyện anh ấy đấu với anh lại càng không thể.” Biên Duyên nhìn Nixon, hạ giọng nói. Anh ta là người đứng đầu của đoàn đại sứ, là hoàng tử ở thế giới trong lòng trái đất. Hiện tại Vân Tô vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được thể dung hợp, nếu như vô tình làm Nixon bị thương, vậy thì phiền phức to.
Thấy hoàng tử không vui, lão giả mặc áo xám ngước đầu nhìn Biên Duyên một cái rồi sau đó nói với hoàng tử câu gì đó bằng ngôn ngữ của bọn họ.
Nghe lão giả nói xong, đôi mắt của hoàng tử Nixon không khỏi sáng lên, sau đó lại cố nén vui mừng, giả vờ trầm tư một lát mới nói: “Lần này tôi tới đây là vì kí hiệp định hữu nghị với các vị, qua mấy ngày tiếp xúc, tôi cảm thấy hai bên đã đến lúc nên ký hiệp định hòa bình rồi.”
Nhìn vẻ mặt của Nixon, Biên Duyên biết rằng anh ta đã nhượng bộ khá lớn với họ: “Sau đó thì sao?”
“Sau khi hiệp định hòa bình được ký kết, cô phải thi đấu với tôi, nếu không thì...” Còn chưa nói hết, Nixon đã nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Không đấu thì anh không để yên chứ gì.” Biên Duyên cũng bất lực, hoàn toàn cạn lời với yêu cầu của Nixon.
Nixon chắc nịch nói, không đấu không được: “Đúng, nhất định phải đấu!”
Biên Duyên nhìn anh ta, mí mắt giật liên hồi, tay chân ngứa ngáy thật sự muốn đấm ai đó nay lúc này: “Nếu anh đã nói như vậy, tôi còn từ chối được hay sao?”
“Tối nay tôi sẽ ký hiệp định với trưởng khu Lục, ngày mai chúng ta chúng ta sẽ hẹn gặp nhau tại thung lũng bị ném bom ngày hôm qua ở bên ngoài thành.” Nixon nghe tới đây thì không khỏi thích thú, mà anh ta chọn địa điểm kia cũng bởi vì tránh cho sức tàn phá của hai người họ quá lớn sẽ ảnh hưởng tới khu vực xung quanh.
Còn về hiệp định hòa bình, hôm qua anh ta đã thương lượng với trưởng lão Côn sẽ ký vào ngày hôm nay, còn về vì sao vừa rồi anh ta nói với Biên Duyên như vậy là vì anh ta cố ý muốn được thi đấu với cô.
Những ngày qua, nhìn thấy mọi thứ ở trên mặt đất này, Nixon thực sự vô cùng ngạc nhiên, nhất là bầu trời trong xanh cùng những đám mây trắng bồng bềnh trên đầu kia. Ngày và đêm được phân chia rõ ràng, ngày sáng đêm tối, có cả mặt trời chói chang trên cao cùng mặt trăng lành lạnh, tất cả sự vật đều là những thứ mà cư dân ở thế giới trong lòng đất chưa từng được nhìn thấy, anh ta mong một ngày, cư dân của anh ta cũng sẽ được lên đây và nhìn thấy tất cả chúng.
Ngoài cảnh vật ra, anh ta còn khâm phục trí tuệ của loài người trên mặt đất, mặc dù bọn họ tiến hóa chậm và rất ít người có thực lực mạnh như Biên Duyên, nhưng họ lại dùng trí óc của bản thân để tạo ra vũ khí có sức công phá lớn, đặc biệt là cuộc diễn tập quân sự mà trưởng khu Lục đã mời bọn họ đến xem ngày hôm qua, càng khiến ước mong cả hai bên được sống trong hòa bình của anh ta trỗi dậy mạnh mẽ.
Còn những đồng loại muốn dùng sức mạnh để chèn ép con người kia, Nixon sẽ kể lại hết những gì anh ta đã chứng kiến ở đây sau khi trở về.
Quả thực sức mạnh của con người trên mặt đất không bằng bọn họ, nhưng vũ khí của họ không hề yếu kém hơn.
Huống chi, sau khoảng thời gian ở lại đây, anh ta cảm thấy con người trên mặt đất vô cùng đáng yêu, nhất là khi anh ta bộc lộ một số đặc điểm của thú nhân vào một số thời điểm nhất định, phản ứng của loài người đó quả thực thú vị!
Biên Duyên gật đầu đồng ý: “Được.”
Nixon vui vẻ, cuối cùng Biên Duyên cũng đồng ý rồi: “Vậy quyết định như thế đi, tôi và trưởng lão Côn đi về đây.”
Dù Biên Duyên không có hình thái thú nhưng cấp bậc của cô vẫn cao hơn anh ta một bậc, được thi đấu với cô hẳn sẽ rất thú vị.