Tôi kéo Tống Khiên vào phòng ngủ, tránh xa không khí hỗn loạn ngoài kia, cảm giác nhẹ nhõm hẳn.
Tôi áy náy nói:
“Xin lỗi, em không biết mẹ em gọi nhiều người như vậy. Cũng không ngờ bác cả lại nói khó nghe như thế…”
Tống Khiên xoa đầu tôi:
“Người đông không phải càng tốt sao? Một lần gặp hết họ hàng.”
Không ngờ anh lại tận hưởng thế này…
Nghĩ đến mấy lời anh nói trước mặt họ hàng, tôi khẽ nhắc:
“Anh diễn đừng quá đà nhé. Làm như mình sắp cưới đến nơi, lát nữa em chẳng biết ăn nói sao đâu.”
Tống Khiên ho nhẹ:
“Anh không diễn. Nghiêm túc đấy.”
Tôi nhìn anh, rồi hỏi nhỏ:
“Tống Khiên, anh thích em từ khi nào vậy?”
Anh chẳng trả lời ngay mà vòng tay ôm eo tôi.
Tôi giật mình căng người.
Tiếp đó, khuôn mặt điển trai của anh áp sát, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Hứa Nghiên Nghiên, em nói sẽ hôn anh sau khi gặp mẹ, đúng không? Giờ thì hôn đi.”
Lại lảng sang chuyện khác!
Tay anh siết chặt như thể nếu tôi không hôn, anh sẽ không bỏ qua.
Tôi cũng nhận ra… mình không còn bài xích việc tiếp xúc gần gũi với anh nữa.
Tim tôi đập như trống, run rẩy vòng tay ôm cổ anh, hôn nhanh một cái lên môi.
Ngước lên, tôi thấy tai anh đỏ lựng, mặt đơ ra.
“Anh… sao thế?” Tôi hỏi.
Anh lắp bắp:
“Tôi… tôi tưởng em hôn lên má.”
Đến lượt tôi sững người, mặt đỏ bừng như cà chua chín.
Đúng rồi, tôi đâu cần hôn môi chứ?!
Tôi định giải thích thì anh đã cúi đầu hôn lên.
Cảm xúc ấm áp dịu dàng bao trùm, như đám lửa nhỏ trong tim cuối cùng cũng bùng cháy.
Mãi đến khi tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, hai đứa mới giật mình tách ra.
Giọng mẹ tôi vang lên ngoài cửa:
“Nghiên Nghiên, hai đứa làm gì trong đấy thế? Mau ra ăn cơm!”
Tôi tỉnh táo lại, xấu hổ đến độ vội vã chạy vào nhà tắm rửa mặt.
Từ hôm đó, tôi và Tống Khiên chính thức yêu nhau.
Cảm xúc tăng vọt như tên bắn.
Nhớ lại thì từ lúc xem mắt đến nay mới chưa đầy hai tuần.
Cả tôi cũng thấy quá nhanh.
Ở công ty, Tống Khiên luôn kiếm cớ gọi tôi vào văn phòng.
Mỗi lần vào là lâu thật lâu mới cho ra ngoài.
Đúng là… yêu đương ảnh hưởng công việc quá!
A Mẫn trêu tôi:
“Tôi thấy cậu dọn luôn vào văn phòng của sếp đi, khỏi mất công chạy tới lui!”
“Tào lao, bản kế hoạch của cậu viết xong chưa?”
Cô ấy rón rén lại gần thì thầm:
“Này, biết tin gì chưa? Trình Dịch chia tay Đàm Dao rồi.”
“Gì? Nhanh thế? Sao cậu biết?”
“Người bên pháp vụ nói. Mới đầu hai người quấn lấy nhau lắm, tự nhiên mấy hôm nay không thèm nhìn mặt nhau.”
“Chắc là cãi nhau thôi.”
Tuy trước đây có ghen với Đàm Dao, nhưng tôi nghĩ hai người cũng hợp, nghe vậy lại thấy tiếc.
A Mẫn nói tiếp:
“Trông tình hình gay gắt lắm, chắc chia tay thật.”
Tôi nghe xong, lòng có chút cảm khái.
Nghĩ đến việc tôi với Tống Khiên cũng là một đôi thành công trong buổi tiệc hôm đó, tôi tự nhủ từ giờ nên yêu đương kín đáo, đừng để người khác bị tổn thương vì gợi nhớ.
Buổi chiều hôm ấy, tôi thấy Đàm Dao bước vào phòng Tống Khiên.
Khi ra, mắt cô ấy đỏ hoe, rõ ràng vừa khóc.
Tôi lập tức nhắn tin cho anh:
“Anh mắng cô ấy à?”
Nếu không họp, Tống Khiên gần như luôn trả lời tin nhắn tôi ngay:
“Anh đâu phải người thích mắng người bừa?”
Hồi tôi mới vào công ty, là ai luôn mặt lạnh với tôi hở?
Tôi thầm lẩm bẩm.
Tôi nhắn tiếp:
“Vậy sao cô ấy lại khóc?”
Tống Khiên:
“Qua đây.”
Tôi vừa nhấc mông, thì sực nhớ vừa bảo phải yêu kín đáo, thế là lại ngồi xuống.
Tôi nhắn:
“Không qua đâu, nhắn tin đi.”
Tống Khiên:
“Sao thế? Có chuyện gì?”
Tôi:
“Lát nói.”
Anh nhắn lại:
“Cô ấy xin chuyển bộ phận, muốn tránh xa phòng pháp vụ. Nói tới đâu khóc tới đó.”
“Bọn họ chia tay rồi.”
Tôi:
“Em biết.”
Anh:
“Hừ! Tin tức nhanh nhỉ.”
…Gì mà “hừ”? Hừ cái gì cơ?