Xem Mắt Gặp Phải Cậu Của Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 37

Chương 37

 

Hôm sau là Chủ Nhật, Tạ Phỉ và Sở Thanh Phong bị ép phải thức dậy từ khi trời còn chưa sáng.

 

Chuyến bay của Dương Ngạn Trạch gần ba giờ chiều mới hạ cánh, Hoắc Hành và Chu Lạc có thể đến sớm hơn, nhưng cũng qua trưa.

 

Lẽ ra không cần phải chuẩn bị quá sớm cho buổi tụ họp đầu tiên ở nhà mới, nhưng cái bụng của Hàn Hàn không cho phép.

 

Nhóc con đói đến mức nằm rạp ngoài cửa kêu meo meo, réo đến khi hai ông chủ chưa quen thân phận sen mới của mình phải bật dậy.

 

Lúc ở nhà Hoắc Hành, Hàn Hàn không ăn hạt mà chỉ ăn thịt sống có xương, mà thịt sống thì cần phải rã đông trước.

 

Sở Thanh Phong ấn vai Tạ Phỉ xuống: "Anh ngủ tiếp đi, em cho nó ăn."

 

Tạ Phỉ mắt nhắm mắt mở ngồi dậy: "Không ngủ nữa, hôm nay còn nhiều việc."

 

Vậy là, Sở Thanh Phong rã đông thịt làm sandwich, Tạ Phỉ dọn cát mèo và pha cà phê.

 

Hàn Hàn không biết là gan to hay thần kinh thô, mới qua một đêm đã tự nhiên đi lại khắp nhà, vẫy đuôi cao vút, dường như đã hoàn toàn tiếp nhận địa bàn mới. Ngửi thấy mùi thịt, nó lập tức lao tới, vùi đầu ăn ngấu nghiến.

 

Tạ Phỉ đưa cho Sở Thanh Phong một ly cà phê, hai người cứ thế dựa vào quầy bếp ăn sandwich, bên tai là âm thanh chóp chép của Hàn Hàn đang đánh chén.

 

Ăn xong, Tạ Phỉ ôm nhóc con đang li3m lông vào lòng, hít một hơi, đứng trước cửa phòng tắm gọi với vào:

 

"Chồng ơi, em có mua đồ chải lông cho Hàn Hàn không?"

 

Tiếng nước chảy ào ào bên trong chợt ngừng lại, giọng Sở Thanh Phong vọng ra, mang theo chút âm vang: "Trong phòng làm việc có một thùng hàng chưa khui, em mua mấy thứ cho nó mà chưa kịp mở ra."

 

"Được rồi."

 

Căn nhà mới này vốn có bốn phòng, nhưng đã bị Dương Ngạn Trạch sửa thành hai phòng lớn. Ngoài phòng ngủ chính, phòng còn lại được làm thành thư phòng. Cả Tạ Phỉ và Sở Thanh Phong đều bận rộn công việc, thường xuyên phải tăng ca ở nhà, thế nên trong phòng đặt một chiếc bàn gỗ dài được thiết kế riêng.

 

Tạ Phỉ dùng dao rọc giấy cắt niêm phong thùng hàng, lúc này mới để ý thấy bên phía bàn của Sở Thanh Phong còn một chiếc thùng giấy chưa mở. Có lẽ cũng là hàng chưa kịp bóc.

 

Tiếng bước chân vội vã vang lên, Sở Thanh Phong quấn khăn tắm quanh eo, xuất hiện ngay trước cửa thư phòng, giọng nói hiếm hoi mang theo chút hoảng loạn:

 

"Là thùng bên trái, không phải thùng bên phải."

 

Tạ Phỉ đã lỡ cắt lớp băng keo của thùng bên phải, nghe vậy thì sững lại: "Em căng thẳng gì thế, anh có phải đang tháo bom đâu."

 

Sở Thanh Phong ho nhẹ một tiếng, tóc còn ướt nhỏ từng giọt nước xuống, thần sắc có chút không tự nhiên.

 

Tạ Phỉ nhìn thùng giấy sạch sẽ không dán tem vận đơn bên ngoài, lập tức nghĩ lệch hướng:

 

"Là ổ cứng di động dung lượng lớn chứa “phim hành động” sao?"

 

"... Không phải."

 

"Không sao đâu, anh hiểu mà, hoàn toàn hiểu. D*c vọng cũng giống như cơn đói, đều là bản năng. Nước đầy thì tràn, giải tỏa vừa phải có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần."

 

"Thật sự không phải."

 

"Vậy là mấy món đạo cụ trợ hứng sao? Còng tay, xiềng chân, roi da? Sở Thanh Phong, em muốn thử à?"

 

Sở Thanh Phong thấy anh càng đoán càng lệch, liền bước đến mở thùng giấy ra.

 

Tạ Phỉ sững sờ, mắt trợn tròn, đồng tử co rút, trong thoáng chốc mất luôn năng lực ngôn ngữ.

 

Bên trong là hàng chục tờ giấy vẽ.

 

Chì than, bút màu, màu nước, bút sắt… đủ mọi hình thức và phong cách hội họa khác nhau, góc độ và bối cảnh cũng không lặp lại. Chỉ có một điều duy nhất giống nhau—

 

Tất cả đều là anh.

 

Những bức chân dung tĩnh lặng được thổi hồn vào trong nét vẽ, sống động và chân thực đến mức như có thể chạm vào.

 

Tạ Phỉ không nhịn được mà đặt tay lên ngực, như thể chỉ có cách này mới có thể miễn cưỡng kìm nén trái tim đang đập loạn nhịp.

 

Chưa đợi anh mở lời, Sở Thanh Phong đã cúi đầu thú nhận: "Khi đó, anh để lại toàn thông tin sai, em tìm không ra, như thể anh đã biến mất khỏi Trái Đất. Em vừa giận vừa nhớ anh. Em sợ mình quên mất gương mặt anh, nên chỉ có thể dùng bút vẽ để giữ lại hình bóng của anh."

 

Tạ Phỉ cay cay sống mũi, khẽ hỏi: "Em... có từng hận anh không?"

 

"Không."

 

Sở Thanh Phong cầm lấy bức tranh trên cùng, cũng là bức vẽ từ một tấm ảnh trong album điện thoại của hắn: "Không hận nổi. Mấy tháng đầu còn giận, còn bực, chỉ muốn tìm được anh rồi hỏi một câu tại sao lại trêu đùa em như thế. Em không phải kẻ vô trách nhiệm, chúng ta hoàn toàn có thể nghiêm túc bên nhau. Nhưng rồi em lại nghĩ, có khi nào anh gặp khó khăn gì đó, hoặc mắc bệnh nan y, nên mới dứt khoát đoạn tuyệt như vậy. Càng nghĩ thì càng hết giận."

 

"Về sau, nhớ anh trở thành một thói quen. Em chỉ mong anh, cũng như em, mỗi ngày đều khỏe mạnh nhìn thấy mặt trời mọc, dù là ở đâu, bất kể nơi nào."

 

Tạ Phỉ lật từng bức từng bức xem, sống mũi càng lúc càng cay. Đến bức cuối cùng, anh phát hiện mặt sau có chữ viết.

 

Sở Thanh Phong vội đè tay anh lại, mặt đỏ lên vì lúng túng: "Đừng xem, em chỉ viết linh tinh thôi."

 

"Anh muốn xem."

 

Tạ Phỉ ngước lên, đôi mắt đào hoa long lanh một tầng sương mờ, trông đến là đáng thương.

 

Sở Thanh Phong nhìn anh mấy giây, cảm thấy nếu mình kiên quyết từ chối, có khi Tạ Phỉ sẽ khóc ngay trước mặt hắn mất.

 

Hắn đành thỏa hiệp, thả tay ra.

 

Tạ Phỉ vươn tay xoa mái tóc vẫn còn ướt nước của hắn: "Em đi sấy tóc thay đồ đi, kẻo cảm lạnh."

 

Sở Thanh Phong cũng không muốn tiếp tục đối diện với tình huống này.

 

Hắn luôn tự nhận mình là người lý trí và điềm tĩnh, nhưng sự không lý trí duy nhất trong đời hắn lại chỉ dành riêng cho Tạ Phỉ.

 

Khoảng thời gian đã quá lâu, những gì viết trên mặt sau bức tranh, hắn còn nhớ có chỗ, có chỗ không. Nhưng chắc chắn là… rất sến súa, sến đến độ sâu răng.

 

Chỉ nghĩ đến cảnh những lời đó bày ra ngay trước mắt Tạ Phỉ, Sở Thanh Phong đã muốn mở cửa sổ tầng hai mươi mấy hóng gió cho đỡ ngại.

 

Bao năm thuận buồm xuôi gió, lần đầu tiên rung động, lần đầu tiên tình một đêm, lần đầu tiên nhớ mãi không quên một người, lần đầu tiên xấu hổ đến muốn rời khỏi Trái Đất—tất cả đều bắt nguồn từ Tạ Phỉ.

 

Hồi còn đi học, Tạ Phỉ thường nhận được thư tình, có người lén nhét vào hộc bàn, có người đỏ mặt dũng cảm đưa tận tay. Nhưng anh chưa từng mở ra xem, hoặc nhận rồi trả lại ngay tại chỗ.

 

Những gì Sở Thanh Phong viết ra đây, có lẽ chẳng thể xem là thư tình thực thụ.

 

—Thấy hoa hồng ngoài tiệm nở rộ, em lại nhớ anh, muốn mua tặng anh, nhưng chẳng biết anh ở nơi nào.

 

—Nỗi nhớ có khi nặng trĩu đến chấn động màng tai, có khi lại nhẹ bẫng như một chiếc lá rơi.

 

—Bầu trời đêm nay thật đẹp, em lại nghĩ về anh.

 

—Thì ra nỗi nhớ cũng có thể thật nhạt nhòa, trong đêm trăng, khi em đứng cùng cái bóng của mình, đều đang nhớ anh.

 

—Gặp được anh là một bất ngờ, nhớ anh lại chẳng phải điều ngoài ý muốn.

 

—Có lẽ anh đã quên em rồi, không sao cả, em cũng không quá cố ý nghĩ về anh đâu.

 

—Nhiều năm trôi qua, tại sao em vẫn cứ nhớ mãi những khoảnh khắc nhỏ bé về anh, chẳng thể buông bỏ?

 

—Dường như chỉ khi nhớ về anh, em mới có thể thoát khỏi cái vỏ bọc thâm trầm, điềm tĩnh của mình.

 

—Giữa bảy mươi tỷ người trên thế giới, em chỉ muốn cùng anh trải qua thêm một sớm một chiều trọn vẹn nữa.

 

—Đúng là số phận rất biết cách trêu ngươi. Mười năm trước chơi trò 'thật hay thách', em thua, bị phạt phải ngồi trong quán bar đồng tính một tiếng. Chỉ vỏn vẹn một tiếng ấy, vậy mà cả đời chẳng thể thoát ra.

 

—Em cũng không biết vì sao mình lại cố chấp chờ đợi một kết quả mong manh đến vậy. Chắc là vì sau bao lần kiềm chế, thử quên đi, vẫn thất bại.

 

—Có lẽ anh đã có người khác, có lẽ anh thậm chí không còn nhớ em nữa. Không sao cả, em vẫn sẽ ở một góc nào đó trên thế giới này, lặng lẽ nhớ anh, chúc anh hạnh phúc.

 

---

 

Sở Thanh Phong chậm rãi thay đồ, lau khô tóc, nhưng vẫn căng tai lắng nghe động tĩnh từ phòng sách. Thấy bên trong im ắng bất thường, hắn lại càng xấu hổ.

 

Hắn cúi người bế lấy con mèo đang vểnh đuôi lượn qua lượn lại—nếu Tạ Phỉ cười hắn, hắn sẽ ôm con mèo này ra đánh lạc hướng.

 

Nín thở.

 

Một người một mèo rón rén thò đầu vào phòng sách, thấy Tạ Phỉ đang ngồi dưới sàn, gương mặt vùi sâu vào đầu gối, bờ vai run lên dữ dội.

 

Anh đang khóc.

 

Con mèo “meo” một tiếng, Sở Thanh Phong lập tức bước nhanh đến, quỳ xuống trước mặt anh, dang tay ôm người đang cố gắng kìm nén đến mức không thở nổi vào lòng.

 

Không cần hỏi, hắn cũng đã đoán được bảy tám phần tâm tư của Tạ Phỉ.

 

Người không phải cỏ cây, huống hồ là người mà hắn thương yêu.

 

Mười năm, quãng thời gian ấy thực sự không ngắn.

 

Nhưng Sở Thanh Phong không muốn Tạ Phỉ phải buồn, chỉ là hắn rõ ràng cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy còn dữ dội hơn trước.

 

Cuối cùng, ngay trước khi nghẹn đến mức không thở nổi, Tạ Phỉ bật khóc thành tiếng.

 

"Sở Thanh Phong, em đúng là đồ ngốc."

 

"Đại ngốc số một thiên hạ."

 

"Ừ, em là đồ ngốc đây. Đừng khóc nữa, được không?"

 

"Nếu để bạn em đến mà thấy mắt anh sưng như cá vàng, họ lại tưởng anh bị em bắt nạt mất."

 

Tạ Phỉ khóc càng dữ dội hơn.

 

Anh không thể tưởng tượng nổi, suốt mười năm qua, Sở Thanh Phong đã trải qua những gì. Và anh chẳng hay biết gì cả.

 

Nước mắt như thể bị bật mở công tắc, từng giọt từng giọt rơi xuống không chút kiêng nể, mà lồ ng ngực anh thì đau đớn đến mức như sắp vỡ tung.

 

Sở Thanh Phong hoảng thật rồi, lần đầu tiên trong đời gặp phải tình huống khó xử thế này.

 

"Bảo bối, đừng khóc nữa, không lẽ anh muốn khóc cạn nước trong người sao?"

 

Hắn không nói thì thôi, vừa nói xong, tiếng khóc đáp lại càng nức nở hơn.

 

Hắn thật sự không biết phải dỗ kiểu gì nữa.

 

Lưng va vào mặt bàn học lạnh buốt cứng nhắc, tiếng khóc của Tạ Phỉ khựng lại một nhịp. Nhiều đồ đạc sách vở vẫn chưa sắp xếp gọn gàng, ngoài máy tính ra thì mặt bàn trống trơn, hoàn toàn đủ chỗ để đặt anh lên.

 

Tạ Phỉ siết chặt lấy cổ hắn, như thể đang bám víu vào một mảnh ván cứu sinh giữa biển khơi.

 

"Không... không được... Hôm nay có khách."

 

"Vẫn còn kịp."

 

Sở Thanh Phong đỡ một bên đầu gối của Tạ Phỉ, ép anh đặt chân lên hông mình. Đầu ngón tay hơi thô ráp theo mép quần rộng mà trượt vào, từ mu bàn chân trắng trẻo lướt đến cổ chân, bắp chân rồi hõm đầu gối.

 

Hơi thở của Tạ Phỉ như bị bóp nghẹt, thân trên theo phản xạ ngửa ra sau. Ban nãy khóc quá dữ dội, cơ thể anh hơi mềm nhũn vì kiệt sức, ánh mắt cũng dần trở nên mông lung. Lúc này, anh trông thấy Sở Thanh Phong một cách vô cùng tự nhiên mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một chai quen thuộc cùng một chiếc hộp vuông nhỏ.

 

"Chuẩn bị sẵn để phòng hờ thôi, không ngờ lại dùng sớm vậy."

 

Tạ Phỉ cứng họng, không nói nên lời. Làn da mềm mại phía sau lưng cọ đi cọ lại trên mặt bàn, dần dần đỏ ửng.

 

"Meo ~"

 

Một tiếng kêu mềm mại vang lên, con mèo nhỏ bị bỏ quên nhảy phốc lên bàn. Đôi mắt vàng tựa pha lê lưu ly vô tư nhìn hai con người đang quấn lấy nhau.

 

Tạ Phỉ đưa tay xoa đầu Hàn Hàn, sau đó trượt xuống che đi đôi mắt nó: "Chúng ta có phải đang làm hư trẻ nhỏ không?"

 

Giữa mùi mồ hôi hòa lẫn hơi thở nóng rực, Sở Thanh Phong in một nụ hôn lên trán anh, không chút nể tình mà tuyên bố số phận tương lai của Hàn Hàn: "Không sao, nửa năm nữa đưa nó đi triệt sản."

 

Hàn Hàn dường như nghe hiểu thảm kịch sắp xảy ra với mình, kêu "meo" một tiếng đầy bi thương rồi nhảy xuống bàn, chạy biến mất không thấy tăm hơi.

 

Sở Thanh Phong bế Tạ Phỉ về phòng khách: "Đừng lo, kính cửa sổ là loại đặc chế, bên ngoài không nhìn thấy gì đâu."

 

Ánh nắng ban mai xuyên qua khe rèm, rọi xuống thảm thành những vệt sáng ấm áp.

 

Sau một quãng dài chìm trong hoang mang và mê loạn, giờ đây cả thân lẫn tâm đều như bị rút sạch, nhưng đồng thời cũng được lấp đầy đến tràn trề.

 

Lồ ng ngực phập phồng, hơi thở nặng nề, giọng nói của Tạ Phỉ khản đặc, bật ra từ cuống họng:

 

"Sở Thanh Phong, anh thích em."

Bình Luận (0)
Comment