Xem Mắt Gặp Phải Cậu Của Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 41

Chương 41

 

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Tạ Phỉ theo phản xạ đưa tay bịt chặt miệng mình.

 

"Tạ Phỉ, cậu có ở nhà không?"

 

Qua cánh cửa, nghe thấy giọng Dương Ngạn Trạch, cả người Tạ Phỉ co rúm lại, bàn tay đang bấu chặt vào vai Sở Thanh Phong nắm thành nắm đấm.

 

Sở Thanh Phong vui sướng trước phản ứng của anh, động tác chậm rãi, mạnh mẽ mà trầm ổn. Hắn đỡ lấy Tạ Phỉ, nhấc anh lên cao hơn mình, sau đó ngẩng đầu đón lấy ánh mắt hoảng loạn, xấu hổ của anh.

 

Dương Ngạn Trạch lại bấm chuông cửa, liên tục ba, bốn lần đầy gấp gáp. Trong đầu anh ta đã hiện ra những vụ án từng lên hot search—một tên sát nhân hàng loạt mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội liên tiếp gây án. Vì nạn nhân đều sống trong các khu chung cư cao cấp kiểm soát nghiêm ngặt với khách đến thăm, còn hung thủ thì ra vào như chốn không người rồi lặng lẽ rời đi sau khi gây án, nên vụ việc đã từng được xã hội bàn tán xôn xao.

 

Ánh mắt Tạ Phỉ trở nên khẩn cầu.

 

Chỉ cách nhau một cánh cửa.

 

Cảm giác sắp bị bắt quả tang khiến từng sợi lông tơ trên người anh đều dựng lên, nhưng anh lại không dám phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ. Gương mặt đỏ bừng, cơ thể run rẩy như chiếc lá rụng.

 

Dương Ngạn Trạch đập cửa ầm ầm: "Tạ Phỉ! Tạ Phỉ! Cậu có ở trong đó không?"

 

Xong rồi.

 

Những hình ảnh về tình trạng bi thảm của nạn nhân năm đó bắt đầu hiện lên trong đầu anh ta. Nếu Tạ Phỉ xảy ra chuyện gì, thì cậu út chẳng phải sẽ thành người góa vợ sao? Mới cưới chưa lâu mà đã mất vợ, dù có là người sắt cũng chịu không nổi cú sốc này.

 

Cửa đột ngột mở ra.

 

Dương Ngạn Trạch sững sờ.

 

Sở Thanh Phong đứng ngay sau cánh cửa chưa mở hết, khuy áo sơ mi buông lơi để lộ cơ ngực rắn chắc, trong phòng tối om, không bật đèn.

 

Dương Ngạn Trạch ngạc nhiên "A" một tiếng: "Cậu về rồi à? Chá gõ cửa mãi mà không ai không mở, làm cháu sợ muốn chết, cứ tưởng Tạ Phỉ gặp chuyện gì rồi. Cậu ta bảo muốn ăn thịt chiên xốt chua ngọt, cháu đã làm hẳn một nồi to đây."

 

Nói xong, anh ta đưa tay đẩy cửa, dùng sức nhưng không đẩy được.

 

"Sao đã ở nhà mà không bật đèn? Đừng chắn nữa, cho cháu vào đi, tiện thể hai chúng ta làm vài ly."

 

Sở Thanh Phong nhận lấy hộp cơm từ tay anh ta: "Hôm nay không uống được rồi, cảm ơn nhé, mai cậu mời cháu uống."

 

Lời vừa dứt, cánh cửa lạnh lùng đóng sập trước mặt Dương Ngạn Trạch.

 

Hành lang rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.

 

Khoảnh khắc cửa đóng lại, một tiếng r3n rỉ nghẹn ngào như tiếng khóc thoảng qua tai Dương Ngạn Trạch.

 

Nh ta sững người vài giây, sau đó chậm rãi quay người đi về nhà.

 

Bỗng nhiên, bước chân anh ta càng lúc càng nhanh, bóng lưng cứng ngắc.

 

Từ yết hầu, xương quai xanh đến trước ngực Sở Thanh Phong chi chít dấu răng.

 

Cmn, cậu út là M sao? Bảo sao lại thích kiểu người như Tạ Phỉ, cái tính khí khó ở này...

 

..

 

Tạ Phỉ gần như nghẹt thở trong sự chiếm đoạt đầy mạnh mẽ, nhưng cũng đắm chìm trong kh0ái cảm rợn người suýt khiến tâm trí mất kiểm soát.

 

Sau đó, Sở Thanh Phong dịu dàng lau đi những giọt nước mắt s1nh lý đang chảy ra khỏi khóe mắt anh.

 

"Xin lỗi, em có hơi mất kiểm soát."

 

Tạ Phỉ thành thạo giơ ba ngón tay vê nhẹ: "Đừng có nói mấy câu vô nghĩa nữa."

 

Sở Thanh Phong bật cười trầm thấp: “Khối vàng to có muốn không?"

 

Tạ Phỉ lười biếng ngáp một cái, mặt áp sát vào hõm cổ hắn, nơi mạch máu đang đập thình thịch: "Anh muốn loại nạm kim cương, càng to càng tốt."

 

Sở Thanh Phong cười ha ha.

 

Tạ Phỉ muốn đi tắm, hắn cũng theo vào, nhất quyết đòi anh gội đầu giúp.

 

Màn nước trong suốt xối thẳng xuống, bọt nước văng tung tóe.

 

Tạ Phỉ nhón chân, có chút vất vả. Sở Thanh Phong phối hợp cúi người, ghé sát tai anh hỏi: "Anh có phải mỗi tối đều ôm quần áo của em ngủ không?"

 

Bọt xà phòng đầy tay, Tạ Phỉ chột dạ nhìn vào hàng mi dày của người đàn ông đang cận kề trước mặt: "Hửm?"

 

"Em vừa lục tìm đồ ngủ, phát hiện cái nào cũng nhăn nhúm hết. Bác sĩ Tạ, chuyện này là sao đây?"

 

Tạ Phỉ giả chết, không lên tiếng.

 

Anh vốn định tối nay lén đem quần áo đi giặt hết để phi tang chứng cứ, ai ngờ Sở Thanh Phong lại về sớm, thế là bị bắt tại trận.

 

"Thích mùi của em, ôm quần áo em ngủ? Hay là... dùng đồ của em để làm chuyện xấu?" Sở Thanh Phong nhướn mày, giọng trêu chọc, "Sao lúc gọi video không nói, em có thể giúp anh mà?"

 

Tạ Phỉ xấu hổ, bực bội nói: "Em câm miệng đi."

 

Sở Thanh Phong cười khẽ, dùng chóp mũi cọ nhẹ lên mái tóc ướt sũng của anh. Vừa là để xoa dịu người yêu đang lúng túng, vừa là để kéo gần khoảng cách, xoa dịu nỗi nhớ nhung đè nén trong lòng.

 

Trước đây, hắn chỉ có thể viết những lời này lên giấy, không ai hồi đáp.

 

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

 

"Tạ Phỉ, em rất nhớ anh."

 

"Anh có nhớ em không?"

 

Đôi mắt Tạ Phỉ phủ một lớp sương mờ, giọng nói mang theo chút tủi thân: "Sở Thanh Phong, em đi gần mười ngày rồi đấy, em nói xem anh có nhớ em không?"

 

Anh tức giận đẩy hắn lên tường, hôn xuống thật mạnh.

 

"Anh không biết em đã vượt qua mười năm đó như thế nào, thật sự quá khó khăn."

 

"Sở Thanh Phong, xin lỗi, anh tệ lắm."

 

"Anh nhớ em."

 

"Nhớ rất nhiều, rất rất nhiều. Không muốn rời xa em dù chỉ một giây."

 

Từng câu, từng chữ như mũi tên găm thẳng vào tim Sở Thanh Phong, khiến nó vỡ vụn thành trăm mảnh.

 

Người ngoài đều nói họ kết hôn chớp nhoáng, tình yêu đến nhanh thì có thể biến mất cũng nhanh. Nhưng chỉ có Sở Thanh Phong hiểu rõ—giữa thiên đường và vực thẳm, tất cả chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của Tạ Phỉ.

 

Mười năm trước đã như vậy.

 

Chỉ cần Tạ Phỉ chịu mở lòng, anh có thể nói ra những lời ngọt ngào đến mức tê dại, tựa như thứ độc giả vờ làm mật đường, từng chút từng chút ngấm vào tai hắn, chui vào tim hắn.

 

Quyến rũ, mê hoặc, làm hắn mất kiểm soát. Khiến mọi tổn thương biến thành dịu dàng, khiến gai nhọn nở rộ thành hoa.

 

Sở Thanh Phong nghĩ, đời này của hắn coi như xong rồi.

 

Sau bao mùa sương giá tuyết lạnh, mùa xuân lại về. Hoa mai tàn rồi, nhưng hoa mơ, hoa đào, hoa anh đào, hoa mộc lan… thi nhau nở rộ. Gió xuân lướt nhẹ trên mặt, không còn sắc lạnh như dao cắt, mà mềm mại như bàn tay bụ bẫm của em bé khẽ chạm vào da, dịu dàng và ấm áp.

 

Tên ở nhà của Tạ Phỉ là Đào Đào—một phần vì anh sinh vào tháng tư rực rỡ hương hoa, một phần vì khi mới sinh ra, ngay cả bác sĩ đỡ đẻ cũng kinh ngạc mà thốt lên rằng chưa từng thấy đứa bé nào trắng hồng sạch sẽ đến thế.

 

Năm nay, sinh nhật của anh rơi đúng vào ngày làm việc, chỉ có thể xin nghỉ bù để tổ chức sau. Theo Tạ Phỉ, sau ba mươi tuổi thì sinh nhật chẳng còn ý nghĩa gì ngoài việc nhắc nhở bản thân ngày càng già đi.

 

Vừa dứt lời, anh đã bị bà ngoại mắng phủ đầu: "Trước mặt ông bà, dù cháu có năm mươi tuổi thì vẫn là trẻ con!"

 

Tạ Phỉ ôm lấy cánh tay bà ngoại, cười hì hì: "Phải phải, cháu biết rồi. Bà và ông nhất định phải sống lâu thật lâu, năm cháu năm mươi tuổi vẫn muốn được ăn mì sốt hầm bà nấu."

 

Bà ngoại bật cười, giọng hiền hậu: "Được thôi, chỉ cần cháu muốn ăn, lúc nào bà cũng nấu cho."

 

Tạ Phỉ đề nghị cả nhà ra ngoài ăn một bữa, nhưng bà ngoại liền phản đối: "Ngày nào cũng gọi đồ ăn ngoài vẫn chưa đủ à? Ở nhà sạch sẽ lại tiết kiệm hơn."

 

Ông bà đều là người thích bận rộn, dù lương hưu không thấp nhưng vẫn quen với lối sống giản dị. Cuối cùng, hai người tự tay chuẩn bị một bàn đầy những món ăn gia đình ấm cúng.

 

Sáng sớm, Tạ Phỉ và Sở Thanh Phong đã đến giúp một tay.

 

Nhưng Tạ Phỉ vốn là "tay mơ" trong bếp, chỉ có thể ngồi bóc hành bóc tỏi, nhưng bù lại, giá trị tinh thần thì cho đi rất hào phóng.

 

"Thịt kho tàu của bà đúng là tan ngay trong miệng, số một luôn!"

 

"Canh hầm của ông đã nấu ra cả hương vị mùa xuân!"

 

"Chồng yêu đảo chảo trông phong độ quá đi mất…"

 

Anh tựa đầu lên vai Sở Thanh Phong, ghé sát tai hắn thì thầm: "Nhìn thôi mà anh muốn mang thai ngay tại chỗ đây này!"

 

Sở Thanh Phong gật đầu: "Được, tối nay em sẽ thỏa mãn anh. Dù có cầu xin thế nào, em cũng không dừng lại."

 

Đôi tai Tạ Phỉ đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng dùng giọng điệu bá đạo nhất, nói với âm lượng nhỏ nhất: "Anh chờ xem, ai cầu xin người đó là cún."

 

 

Sau bữa chính và bánh kem, hai người chen chúc trong bếp rửa bát.

 

Ngoài phòng khách, ông bà bật tivi nhưng thực chất ánh mắt chưa từng rời khỏi họ.

 

Bà ngoại vui vẻ nói: "Ông nó này, tình cảm của hai đứa ngày càng tốt, lúc nào cũng dính nhau không rời."

 

Ông ngoại cười ha ha: "Đào Đào nhìn Tiểu Sở với ánh mắt khác hẳn trước kia, sáng rực lên ấy."

 

Bà ngoại khẽ lau khóe mắt, giọng xúc động:

 

"Tiểu Sở đúng là không có điểm gì để chê, tính cách tốt, tướng mạo tốt, lại còn đối xử với Đào Đào vô cùng tốt. Cuối cùng thì Đào Đào nhà mình cũng đã vượt qua những ngày khổ sở rồi… Mẹ nó mà biết chắc cũng vui lắm."

 

Ông ngoại rút khăn giấy đưa cho bà: "Bà xem này, mau lau đi, không Đào Đào thấy lại buồn lòng."

 

Bà ngoại hít hít mũi, chợt nhớ ra: "Nhân sâm rừng chúng ta mang về từ Trường Bạch Sơn đâu rồi? Lấy ra đưa cho tụi nhỏ mang theo. Giờ người trẻ làm việc vất vả, phải bồi bổ thêm."

 

Ông ngoại đứng dậy: "Trong tủ treo ở phòng ngủ, để tôi đi lấy."

 

 

Trong bếp, Tạ Phỉ và Sở Thanh Phong đang bàn xem lát nữa có nên ra công viên ngắm hoa anh đào hay không. Thời tiết hôm nay rất đẹp, họ còn mang theo máy ảnh polaroid, có thể vừa đi dạo trong sắc xuân ấm áp vừa chụp lại những khoảnh khắc bên nhau.

 

Đột nhiên, một tiếng "rầm" nặng nề vang lên, kèm theo đó là giọng hoảng hốt của bà ngoại: "Ông nó, ông sao thế?!"

 

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn.

 

Tạ Phỉ sững người trong một giây, rồi lập tức lao ra khỏi bếp.

 

Trong phòng ngủ, ông ngoại ngã xuống đất, mặt mày tái nhợt vì đau đớn. Bên cạnh ông là chiếc ghế bị lật nghiêng.

 

Tạ Phỉ quỳ một gối xuống, vội vàng hỏi: "Ông ngã trúng chỗ nào?"

 

Anh không nghe lời ông nói "Không sao, nghỉ một lát là ổn", mà bắt đầu kiểm tra từ đầu cổ đến thắt lưng, từ cổ tay xuống đến mắt cá chân, dùng đôi tay chuyên nghiệp và cẩn trọng của mình để xác định mức độ chấn thương.

 

Trán ông ngoại lấm tấm mồ hôi, nhưng miệng vẫn nói: "Không sao đâu, chỉ là sẩy chân thôi, nghỉ một chút sẽ ổn."

 

Những người già ở độ tuổi này thường rất giỏi chịu đựng. Khi con cháu gọi điện hỏi thăm, lúc nào cũng đáp "không sao, đừng lo", nhưng thực tế, đến một độ tuổi nhất định, mỗi ngày đều có chỗ đau nhức.

 

Khi kiểm tra đến cẳng tay phải, ông ngoại đau đến mức hít mạnh một hơi.

 

Tạ Phỉ phán đoán đây có thể là gãy xương hoặc nứt xương, nhưng cần chụp X-quang để xác nhận chính xác hơn.

 

Sở Thanh Phong lập tức gọi cấp cứu 120, trong khi đó, Tạ Phỉ nhanh chóng cố định phần xương bị thương bằng nẹp tạm thời, dùng khăn quàng cổ treo cố định lên cổ ông. Bà ngoại vội vàng đi lấy áo khoác, tìm điện thoại, chứng minh thư và thẻ bảo hiểm y tế.

 

Trong lúc mọi thứ rối loạn, điện thoại của Tạ Phỉ vang lên.

 

Là bệnh viện gọi tới.

 

Điện thoại từ trung tâm cấp cứu thành phố gọi tới.

 

Trên một cây cầu vượt vừa xảy ra vụ tai nạn liên hoàn giữa năm xe ô tô, một tài xế tử vong ngay tại chỗ. Trong số mười bốn người bị thương đang trên đường đến bệnh viện, có sáu đứa trẻ.

 

Bệnh viện yêu cầu Tạ Phỉ lập tức hủy ngày nghỉ, quay lại làm việc ngay.

 

Ông ngoại đứng bên cạnh nghe rõ mồn một, vội xua tay giục anh: "Ông không sao, cháu mau về bệnh viện đi, đừng chần chừ nữa."

 

Một bên là những nạn nhân đang nguy kịch, một bên là người thân yêu nhất của mình.

 

Ngón tay Tạ Phỉ siết chặt, anh cắn môi, khó xử nhìn ông: "Nhưng mà, ông ngoại..."

 

Sở Thanh Phong vòng tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ lên vai trấn an rồi buông ra rất nhanh: "Có em ở đây. Yên tâm, em sẽ đưa ông đến bệnh viện."

 

Tạ Phỉ đứng ở cửa, cúi đầu xỏ giày, mặc áo khoác.

 

Là bác sĩ ngoại thần kinh, anh hiểu rất rõ ý nghĩa của từng giây từng phút trong phòng phẫu thuật.

 

Có lần, Sở Thanh Phong từng hỏi anh: "Tay ânh vững đến mức nào?"

 

Tạ Phỉ trả lời: "Dưới kính hiển vi, chỉ cần chênh lệch một milimet thôi cũng đủ ảnh hưởng đến chức năng thần kinh của bệnh nhân."

 

Khoa ngoại thần kinh gần như gắn liền với cấp cứu, một nửa ca mổ đều là ca khẩn cấp. Bác sĩ như anh năm ngày trực đêm một lần, cuối tuần vẫn phải đi kiểm tra bệnh nhân.

 

Sở Thanh Phong từng nghĩ công việc của mình đã rất vất vả, nhưng so với bác sĩ ngoại khoa, ít ra hắn vẫn có những ngày được ngủ một giấc trọn vẹn khi không phải tăng ca.

 

Tạ Phỉ nắm chặt tay nắm cửa, nhưng trước khi đi, vẫn quay đầu nhìn lại.

 

Giọng của Sở Thanh Phong trầm ổn, như thể có thể khiến người khác an lòng ngay lập tức: "Đi đường cẩn thận, em sẽ nhắn tin cho anh ngay khi ông ngoại vào bệnh viện. Đừng lo lắng quá."

 

Ánh nắng buổi sớm chiếu lên người hắn, bao phủ hắn trong một thứ ánh sáng ấm áp rực rỡ.

 

Tạ Phỉ đứng ở cửa, nhìn theo hắn.

 

Sở Thanh Phong tựa như đang đứng ở nơi tận cùng của vầng sáng ấy.

Bình Luận (0)
Comment