Chương 7
Một tuần sau, báo cáo bệnh lý của Trương Nguyên Khâm có kết quả, chẩn đoán u nguyên bào tuỷ – ác tính, cấp độ 4.
Giống hệt như dự đoán trước phẫu thuật.
U nguyên bào tuỷ có tỷ lệ di căn cao, tiên lượng không mấy khả quan. Trong đó, chỉ có một nhóm có tỷ lệ sống 5-10 năm lên tới 95%, nhưng nhóm này chỉ chiếm 10% tổng số ca mắc. Các nhóm còn lại, tỷ lệ sống chỉ khoảng 50%.
Tại văn phòng bác sĩ, khi nghe tin dữ, gia đình Trương Nguyên Khâm khóc không thành tiếng.
Những cảnh tượng như thế này, tại khoa Ngoại thần kinh rất thường gặp. Mỗi lần an ủi gia đình bệnh nhân, Tạ Phỉ đều cảm thấy trong lòng một nỗi bất lực âm ỉ.
Bà nội Trương Nguyên Khâm liên tục lau nước mắt, đi ra khỏi cửa rồi chẳng bao lâu lại quay lại.
Phác đồ hóa trị và xạ trị tiếp theo của Trương Nguyên Khâm sẽ do nhóm chuyên khoa ung bướu phụ trách. Nhìn dáng vẻ do dự muốn nói rồi lại thôi của bà, Tạ Phỉ nghĩ rằng bà đang lo lắng về việc đổi bác sĩ điều trị chính, bèn chủ động lên tiếng:
“Bác sĩ Chu của nhóm ung bướu rất tận tâm, giàu kinh nghiệm. Mọi phương án điều trị đều sẽ được chúng tôi cùng nhau thảo luận kỹ lưỡng, bà không cần lo lắng việc đổi bác sĩ điều trị sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của bé.”
Bà nội Trương Nguyên Khâm gật đầu, đôi mắt đẫm lệ, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, kéo Tạ Phỉ ra góc hành lang.
“Bác sĩ Tạ, cậu có thể nói thật cho tôi biết không, phía trước còn cần bao nhiêu tiền nữa?”
“Không giấu gì cậu, từ khi thằng bé mắc bệnh, nhà tôi đã dốc hết toàn bộ tiền tiết kiệm. Suốt một năm qua chạy vạy khắp nơi tìm thầy tìm thuốc, con trai tôi cũng mất việc rồi. Cứ tiếp tục điều trị thế này, chỉ có thể bán nhà thôi.”
“Ông nhà tôi ở nhà chăm Đại Bảo, thằng bé năm nay mới vào lớp một, sau này còn biết bao khoản phải chi. Ý tôi là… tôi không phải không thương Tiểu Bảo, cháu nào cũng là máu mủ. Nếu có thể chữa khỏi, dù có bán hết gia tài tôi cũng cứu. Nhưng giờ đây cứ như một cái hố không đáy, công việc thì chẳng còn, tiền bạc cứ đổ vào mãi mà đứa nhỏ vẫn có thể không giữ được.”
“Bác sĩ Tạ, tôi xin cậu, hãy nói thật với tôi, Tiểu Bảo… rốt cuộc có thể sống được không?”
Tạ Phỉ không dám đảm bảo.
Anh không thể cam kết khả năng sống của Trương Nguyên Khâm, cũng chẳng thể chắc chắn gia đình họ sẽ còn phải chi bao nhiêu tiền.
Chỉ đành phó mặc cho số phận.
Trên đường tan làm về nhà, Tạ Phỉ ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một lon bia, vừa đi vừa uống trong tiết trời giá rét tháng Chạp.
Cồn là chất gây ung thư nhóm 1, lượng cồn tiêu thụ an toàn nhất là 0. So với những người không uống rượu, nếu uống một ly mỗi ngày, nguy cơ mắc 23 loại bệnh liên quan đến rượu sẽ tăng thêm 0,5%; uống hai ly, nguy cơ cao hơn 7%; nếu uống năm ly, nguy cơ sẽ tăng vọt lên 37%.
Tạ Phỉ không thường uống rượu.
Nhưng hôm nay, anh muốn uống một chút.
Về đến nhà, Tạ Phỉ còn chưa kịp cởi áo khoác đã ngồi ngay xuống sofa. Điện thoại liên tục reo lên tiếng thông báo tin nhắn WeChat.
Là tin nhắn từ nhóm truyền thông tự quản của khoa do phòng hành chính bệnh viện lập ra. Trong nhóm có lãnh đạo bệnh viện, nhân viên hành chính, cùng các bác sĩ y tá thường xuyên tham gia quay video tuyên truyền.
Nhân viên phòng hành chính - Tiểu Lâm: [@Mọi người, video ngăn ngừa bệnh truyền nhiễm ở trẻ em dịp Tết đã sẵn sàng đây!]
Tạ Phỉ nhấn vào đường link.
Từ tháng 10 năm ngoái, viêm phổi do Mycoplasma, Chlamydia và cúm đã bùng phát mạnh ở nhiều khu vực. Khoa Hô hấp của bệnh viện chật kín bệnh nhân, ngay cả hành lang cũng không còn chỗ trống. Bộ phận truyền thông đã lấy chủ đề này để quay một video ngắn tuyên truyền về các biện pháp phòng ngừa khoa học. Tổng cộng có ba bác sĩ tham gia quay, trực tiếp hướng dẫn và giải thích.
Bác sĩ Liêu Văn Thanh – khoa Hô hấp: [Video vừa đăng vài phút mà đã có năm, sáu trăm lượt thích, cả ngàn người xem cùng lúc! Chẳng lẽ là do nhan sắc trời ban của tôi sao?]
Tạ Phỉ là người đầu tiên xuất hiện trong video, trực tiếp thực hiện quy trình rửa tay bảy bước. Sau đó là Dương Ngạn Trạch, đang công tác ở vùng biên giới xa xôi.
Nhân viên phòng hành chính Tiểu Lâm: [Bác sĩ Liêu đúng là rất ăn ảnh, nhưng anh xem kỹ phần bình luận đi!]
Nửa phút sau.
Bác sĩ Liêu Văn Thanh: [Phụt! Cái thế giới này điên rồi! Sao lại có người ship bác sĩ Tạ với bác sĩ Dương thế?]
Tiểu Lâm: [Chuyện nhỏ, đừng hoảng. jpg]
Tạ Phỉ… và Dương Ngạn Trạch?
Dấu chấm hỏi trong đầu Tạ Phỉ dài cả năm mét.
Anh nhấn vào xem phần bình luận.
— Bác sĩ Tạ và bác sĩ Dương vừa xuất hiện là tôi bị "khống chế" ngay hai phút!
— Ai hiểu cho tôi không? Tôi đã tua đi tua lại cảnh bác sĩ Tạ rửa tay mười tám lần rồi, đúng chuẩn "bàn tay vàng" luôn!
— Sao khoảng cách giữa người với người lại lớn thế này? Tôi chưa đến ba mươi mà đã hói mất nửa đầu rồi QAQ
— Aaaaaaa, nụ cười của bác sĩ Tạ làm tôi đứng hình!
— Cả bác sĩ Tạ và bác sĩ Dương đều chưa kết hôn. Đúng là bất kể nam hay nữ, không lấy vợ lấy chồng thì trông vẫn trẻ!
— Đừng bắt tôi nhìn trước ngó sau, đừng bắt tôi suốt ngày suy nghĩ… Ai sẽ là chú rể của tôi, ai sẽ là chú rể của tôi đây?
— Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có chú rể!
— Xin cảm ơn Bồ Tát bên bộ phận truyền thông của bệnh viện nhi!
— Nói nhỏ một chút, có phải mình tôi ship CP của bác sĩ Tạ và bác sĩ Dương không?
— Không đâu! Tôi cũng ship! Hai người này quá hợp luôn!
— Tết năm ngoái, họ lên truyền hình nói rằng từng là bạn cùng khóa, còn ở chung một ký túc xá. Chính xác là thanh mai trúc mã!
— Chị họ tôi cũng làm ở bệnh viện nhi, nghe nói bác sĩ Tạ và bác sĩ Dương là "kẻ thù không đội trời chung". Hồi còn học y, cả hai đúng kiểu "nếu cậu không đè bẹp tôi, tôi sẽ đè bẹp cậu".
— Thế thì lại càng đáng ship hơn! Tôi mê thể loại "đối thủ không đội trời chung hóa người yêu" lắm, quá cuốn!
— Oa chúa ơi! "Văn học địch thủ" bước ra đời thực luôn rồi!
Tạ Phỉ: ???
Anh lập tức nhắn tin vào nhóm chung của bệnh viện.
Khoa Ngoại thần kinh – Tạ Phỉ: [Tiểu Lâm, tôi từ chối quay video chung với bác sĩ Dương. Sau này làm ơn đừng xếp tôi chung với cậu ta.]
Khoa Ngoại lồ ng ngực – Dương Ngạn Trạch: [Bác sĩ Tạ, làm ơn hiểu rõ tình huống đi. Nếu tôi biết trước sẽ như thế này, có đánh chết tôi cũng không quay chung với cậu đâu. Tôi là trai thẳng chính hiệu!]
Nhân viên hành chính Tiểu Lâm: [Bác sĩ Tạ, bác sĩ Dương, chúng tôi đã thống kê rồi, những video hai người cùng xuất hiện có lượt xem cao nhất. Thực ra cư dân mạng chỉ là thấy hai người đẹp trai quá nên nói đùa thôi.]
Khoa Hô hấp – Liêu Văn Thanh: [Ôi dào, mọi người làm chung bao lâu rồi, có gì mà không giải quyết được? Nhường nhau một chút, trời yên biển lặng mà~]
Khoa Ngoại thần kinh – Tạ Phỉ: [Dù sao cũng là một trong hai, có tôi thì không có cậu ta, có cậu ta thì không có tôi.]
Khoa Ngoại lồ ng ngực – Dương Ngạn Trạch: [Dù tôi có nhảy từ tầng thượng bệnh viện xuống, cũng không đời nào quay chung với Tạ Phỉ nữa!]
Khoa Hô hấp – Liêu Văn Thanh: [Hai cậu… thật sự… Con trai tôi ba tuổi đi mẫu giáo cũng cãi nhau kiểu này với bạn nó đấy.]
Bị đồng nghiệp chê là cãi nhau kiểu trẻ con, Tạ Phỉ tức đến mức bóp nát lon bia trong tay.
Từ khi gặp Dương Ngạn Trạch, một người theo chủ nghĩa duy vật như anh bắt đầu có chút tin vào mấy chuyện huyền học. Anh và người này đúng là khắc nhau đến từng tế bào, cãi nhau suốt hơn mười năm, đến mức bây giờ chỉ cần nghe thấy tên đối phương là tự động bật chế độ phòng bị.
Dương Ngạn Trạch rốt cuộc đáng ghét đến mức nào?
Ngày đầu tiên nhập học, Dương Ngạn Trạch—một gã cao gần bằng khung cửa, giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao nhiêu người, không biết xấu hổ mà xoa đầu Tạ Phỉ, còn nở nụ cười đáng ghét:
"Cậu là người phương Bắc hả? Sao nhỏ xíu thế này, dễ thương ghê!"
Tạ Phỉ lập tức tức đến đỏ mặt.
Anh cao 175.1cm, hơn chiều cao trung bình của nam giới trưởng thành cả nước tận 8cm!
Vậy mà tên này không chỉ làm rối tóc anh, còn dám bảo anh dễ thương?
Mỗi một câu, mỗi một chữ đều đang nhảy nhót trên điểm mù thần kinh của anh!
Tạ Phỉ là kiểu người có thù là báo ngay. Anh không do dự phản pháo:
"Cậu là cột điện thành tinh à? Cao quá mức rồi đấy, tôi khuyên cậu nên nói ít thôi, não thiếu máu không đủ oxy, nói nhiều dễ lộ IQ thấp lắm."
Dương Ngạn Trạch: "..."
Là những thiên tài kiêu ngạo, lúc đầu hai người chỉ đấu khẩu trong ký túc xá, nhưng dần dần, từ học tập đến hoạt động ngoại khóa, ở đâu cũng phải tranh cao thấp từng chút một. Lâu ngày, chuyện Tạ Phỉ và Dương Ngạn Trạch không ưa nhau đã trở thành chuyện ai cũng biết, đến mức mọi người quen rồi, chẳng ai buồn khuyên nữa. Cuối cùng, nó phát triển đến mức Tạ Phỉ thậm chí nằm mơ cũng nghĩ cách để thắng Dương Ngạn Trạch.
Điện thoại lại hiện tin nhắn mới.
Sở Thanh Phong: [Tôi mua chút đặc sản ở sân bay, tiện đường mang qua cho anh nhé?]
Tạ Phỉ: [Đặc sản gì?]
Sở Thanh Phong: [Gia vị lẩu]
Tạ Phỉ: [Tôi thích thỏ cay hơn.]
Sở Thanh Phong: [Anh tiện nghe máy không?]
Tạ Phỉ: [Ừ, tan làm rồi.]
Ngay sau đó, điện thoại đổ chuông.
"Xin lỗi, tôi không biết. Có một người bạn nhà ở B thị làm món Tứ Xuyên, tôi đã đặt thỏ cay rồi, lát nữa sẽ có người mang đến. Biết anh tan làm cũng mệt, tôi không làm phiền nhiều, được không?"
Ngoài trời tuyết đang rơi. Khu chung cư nơi Tạ Phỉ sống là nhà cũ, không có bãi đỗ xe bên dưới. Trên tóc và áo khoác của Sở Thanh Phong vương rõ vệt nước.
Giọng người đàn ông trầm ấm, êm dịu, xen chút nhiễu sóng điện thoại nhẹ nhàng.
Tạ Phỉ chần chừ vài giây rồi đáp: "Được, cảm ơn."
Hai mươi phút sau, Sở Thanh Phong đứng trước cửa, hơi thở vẫn còn vương hơi lạnh.
Hắn không vào nhà, chỉ đưa túi quà và hộp đồ ăn cho Tạ Phỉ.
"Muộn rồi, tôi không vào đâu. Anh nghỉ sớm đi, tôi về công ty."
Tạ Phỉ ngẩng lên: "Tôi cũng có mời cậu vào đâu."
Sở Thanh Phong khẽ cười, điềm tĩnh đáp: "Ừ, hy vọng lần sau tôi có vinh hạnh ấy."
Tạ Phỉ hỏi vu vơ: "Cậu còn phải làm việc?"
"Đi công tác một tuần, chạy ba thành phố, công việc tồn đọng nhiều. Văn phòng có phòng nghỉ riêng, nếu làm muộn thì tôi ở lại đó, mỗi tuần khoảng hai ba lần. Đồ dùng đầy đủ, không cần lo."
Làm tổng giám đốc, kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì.
Tạ Phỉ hừ nhẹ một tiếng: "Cậu không cần báo cáo với tôi."
Giữa họ cứ như thể có một mối quan hệ thân mật đến mức có thể kiểm tra nhau bất cứ lúc nào.
"Tạ Phỉ."
Sở Thanh Phong gọi tên anh, giọng trầm thấp như tiếng cello vang vọng trong quãng trầm.
Tim Tạ Phỉ đập loạn nhịp, tai cũng bắt đầu nóng lên.
"Nhưng tôi muốn anh biết."
Tạ Phỉ có chút không đỡ nổi.
Sở Thanh Phong đang ở độ tuổi quyến rũ nhất của một người đàn ông—giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt sâu thẳm, đuôi mắt mang theo nét dịu dàng.
Tạ Phỉ nhìn vào ánh mắt hắn, mở miệng: "Được rồi, dù sao cũng cảm ơn ý tốt của cậu. Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, cậu cũng mau đi đi."
Sở Thanh Phong rời đi.
Từ đầu đến cuối, hắn đều giữ đúng chừng mực, luôn trao đổi rõ ràng, biết đâu là ranh giới.
Tạ Phỉ là kiểu người "mềm nắn rắn buông". Đối diện với Sở Thanh Phong—một người lịch thiệp, biết tự soi xét, lại có khả năng hành động mạnh mẽ, anh có cảm giác như mình trở thành con mồi đang bị một thợ săn kiên nhẫn truy đuổi.
Mà Tạ Phỉ không thích bị động.
Nhất là trong chuyện tình cảm.
Ấn tượng mười năm trước về Sở Thanh Phong rất ít ỏi và mơ hồ. Sau khi tái ngộ, qua một thời gian ngắn tiếp xúc, hình ảnh của hắn trong lòng Tạ Phỉ dần trở nên rõ nét.
Nếu xét trên mọi phương diện, Sở Thanh Phong đúng là một đối tượng kết hôn vô cùng lý tưởng.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, cuộc đời đã dạy cho Tạ Phỉ một điều—đặt hy vọng của bản thân vào một người khác là một chuyện vừa ngu ngốc vừa không đáng tin cậy.
Bao năm qua, người theo đuổi Tạ Phỉ không ít. Nhưng một khi đối phương thể hiện thiện ý có mục đích, anh lập tức từ chối không chút lưu tình.
Điều có thể cho anh cảm giác an toàn, không phải hôn nhân.
Mà là tiền bạc, học vấn, sự nghiệp.
Những kiến thức anh học được và số tiền trong túi sẽ không bao giờ phản bội anh.