Thái tử quan sát ta từ đầu đến chân, rồi quay sang nói với cha: "Tiểu cô nương này có vẻ thú vị đấy, đừng bạc đãi nàng."
Nói đoạn, hắn đặt vào tay ta một miếng ngọc bội.
"Chờ ngươi lớn lên, ta sẽ cho người đến đón ngươi." Thái tử nói.
Phụ thân ta vui mừng ra mặt, đại phu nhân mỉm cười không nói, còn Triệu di nương thì lộ rõ vẻ mặt kỳ lạ. Chỉ có di nương ta là ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Bà hiểu rõ quy củ của Tướng phủ, ai giành được chính là của người đó. Nếu Triệu di nương vì muốn che giấu sự thật mà g.i.ế.c ta diệt khẩu, phụ thân cũng sẽ chỉ bảo tam tỷ noi gương thủ đoạn của di nương nàng ta mà thôi.
Sau hôm đó, di nương ta - người xưa nay không màng tranh sủng, đột nhiên thay đổi tính tình. Khi phụ thân đến phòng, bà không còn giả ngốc giả ngơ để chọc giận phụ thân nữa, mà dịu dàng săn sóc, ân cần hầu hạ.
Phụ thân ta bắt đầu đến phòng bà thường xuyên hơn. Ông luôn miệng nói với di nương: "Ta suýt chút nữa quên mất năm đó, nàng là người có sắc đẹp và tài nghệ tuyệt vời như thế nào."
thâi cùng, vào một ngày nọ, thừa dịp phụ thân không đề phòng, di nương kề d.a.o vào cổ phụ thân. Phụ thân ta là thừa tướng đương triều, từng trải qua vô số sóng gió.
Ông nhìn di nương ta bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Ta biết nàng oán hận. Nhưng ngũ tiểu thư nhà chúng ta đã bị nàng nuôi dạy hỏng rồi, nếu đưa vào cung, ắt sẽ rước họa vào thân cho cả Tạ gia."
Ta kinh hãi, níu lấy vạt áo di nương mà rằng: "Di nương, con cũng chẳng muốn vào cung, nhường cho tam tỷ là được rồi..."
Di nương xưa nay vốn ôn nhu hiền hậu, vậy mà nay lại thẳng chân đạp ta một cái: "Cút sang một bên cho ta!"
Ta sợ hãi tột độ, chỉ biết ôm đầu mà luống cuống nhìn di nương như người mất trí.
"Họ Tạ kia! Ngươi rõ ràng biết ả Triệu Tiểu Hoàn kia, cái tiện nhân ấy sợ chuyện bại lộ nên mới hạ độc tiểu ngũ của ta, vậy mà ngươi lại làm ngơ!"
Phụ thân ta lạnh lùng nhìn di nương, dường như khẳng định rằng bà chẳng thể làm nên trò trống gì.
"Chuyện này cũng chẳng phải đại sự gì, tiểu ngũ không phải đã bình an vô sự rồi sao?"
Di nương nghiến răng ken két, cười lạnh: "Ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi mặc kệ cho lũ con gái của ngươi tranh đấu lẫn nhau từ tấm bé, chính là vì muốn một ngày kia đưa chúng nó vào cung tranh giành ân sủng. Kẻ như ngươi, căn bản không xứng làm phụ thân!"
Phụ thân ta chỉ thản nhiên đáp: "Bạch Sương, đừng làm loạn nữa, bỏ d.a.o xuống đi, đừng dọa con trẻ."
Nhưng di nương ta lại càng kề sát lưỡi d.a.o hơn.
Bà ấy ghé sát vào tai phụ thân ta, nói nhỏ: "Tạ thừa tướng là bậc thanh liêm, hai tay tự nhiên trong sạch. Nhưng những năm qua, chàng đã thông qua nhà mẹ đẻ thiếp mà sử dụng bao nhiêu bạc, thiếp đây đều có sổ sách ghi chép rõ ràng."
Mắt phụ thân ta cuối cùng cũng nheo lại: "Sao, bản thân nàng làm loạn chưa đủ? Còn muốn liên lụy đến cả nhà sinh mẫu nàng sao?"
Di nương cười đến điên dại: "Bọn họ xem thiếp như công cụ đưa cho chàng để đổi lấy vinh hoa phú quý, thiếp cần gì phải bận tâm đến bọn họ?"