Xem Mệnh

Chương 6

“Ma ma, người đừng khóc nữa, người phải cố gắng lên, nếu không, con trai của người sẽ không có người cứu mất."

 

Lỗ ma ma kinh ngạc nhìn ta.

 

Ta nước mắt lưng tròng, chỉ vào dưới mắt bà ấy: "Tử nữ cung của người hiện lên hung quang, sát khí vờn quanh, chỉ có cung Điền trạch là còn một tia chuyển cơ. Nếu người gục ngã, vậy thì mọi chuyện coi như xong rồi."

 

Lỗ ma ma hít sâu một hơi: "Ngươi biết xem tướng sao?"

 

Ta e lệ đáp: "Xem tướng, xem tướng phải học ạ. Sư phụ nói, nếu chưa học qua vài chục năm, chưa khai mở linh cảm thì không dám nhận là biết xem tướng."

 

Lòng Lỗ ma ma lại chùng xuống.

 

Ta lại rụt rè nói: "Nhưng con đã mở được thiên nhãn, sư phụ nói con xem cũng tạm được ạ."

 

Lỗ ma ma: "..."

 

Bà ấy kể cho ta nghe, bà là nhũ mẫu của Hoàng hậu, theo hầu Hoàng hậu vào cung, con trai ruột của bà ở ngoài cung, là thủ lĩnh ám vệ của nương nương, hiện giờ đã bị bắt.

 

Hoàng hậu giờ đây tự thân còn lo chưa xong.

 

"Cũng không biết làm sao, nương nương thân thể đột nhiên yếu đi, làm việc gì cũng như bị trói buộc..."

 

Ta nghiêng đầu nhìn bà ấy: "Khó trách, con ở trên núi đã thấy Thiên Cẩu thực nguyệt."

 

Lỗ ma ma nghe vậy, tinh thần bỗng chấn động, phấn khởi hẳn lên.

 

Thử qua bản lĩnh của ta, Lỗ ma ma vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Bà ấy hỏi ta có còn nhớ Tạ gia không, ta đáp lúc lên núi tuổi còn nhỏ, không nhớ rõ lắm.

 

Lỗ ma ma gật đầu, nói như vậy cũng tốt.

 

"Con gái Tạ gia đã có hai người c.h.ế.t yểu, nghe nói nuôi con gái Tạ gia chẳng khác nào nuôi hổ, chính là muốn chọn ra kẻ có thể tranh, có thể đấu."

 

Trong số đó, tam tỷ của ta trước tiên là Thái tử Thục viên, từng có thời gian được sủng ái, Hoàng thượng đăng cơ liền được phong phi vị, hiện giờ đã là Quý phi.

 

Còn có nhị tỷ Ngọc Dao, gả cho con trai trưởng của Tây Bắc tướng quân, ban đầu là quý thiếp, sau được làm chính.

 

Tứ tỷ Ngọc Tranh, được gả cho lão Kỳ vương sáu mươi tuổi làm sủng thiếp, vậy mà chỉ trong hai năm đã được thăng lên làm trắc phi.

 

Lỗ ma ma nói với ta: "May mà ngươi từ nhỏ đã lên núi, nếu không e rằng cũng sẽ giống như đại tỷ và lục muội của ngươi..."

 

Nói đến đây, bà ấy thăm dò ta: "Nghe nói lúc lên núi ngươi cũng đã bảy tuổi, thật sự không còn nhớ gì sao?"

 

Dù sao ta cũng là con gái của Tạ gia.

 

Ta thản nhiên nhìn bà ấy: "Những chuyện người kể con đều không biết, con chỉ nhớ di nương của mình thôi."

 

Lỗ ma ma hỏi: "Di nương của ngươi là người thế nào?"

 

Ta chống cằm suy tư: "Di nương con... những chuyện khác con không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ người rất xinh đẹp."

 

Hoàng hậu năm nay kỳ thực cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi.

 

Nàng là con gái nhà tướng, thật không may, đường huynh của nàng chính là người đã cưới nhị tỷ của ta.

 

Từ đầu năm nay, sức khỏe của nàng luôn không tốt, trong phòng lúc nào cũng thoang thoảng mùi thuốc.

 

Ta được đưa đến chính điện, đứng ngoài tấm rèm che, ngoan ngoãn chờ đợi.bLỗ ma ma đi vào trước, thì thầm với Hoàng hậu.

 

Kỳ thực họ không biết rằng, sau khi mở thiên nhãn, tai ta rất thính, mắt ta rất tinh, mọi chuyện sau tấm rèm ta đều thấy rõ ràng.

 

Lỗ ma ma nói: "Tuy là con gái Tạ gia, nhưng đã lên núi mười năm rồi, chưa từng xuống núi. Thiên phú dị bẩm, nhưng có chút ngốc nghếch."

Bình Luận (0)
Comment