Cho dù đệ nhất Thần Lâm của Ung Quốc là Anh Quốc Công Bắc Cung Ngọc bị kiềm chế ở Lan Hà Thủy Phủ, quốc tướng Tề Mậu Hiền bị Xích Mã Vệ của Kinh Quốc chặn lại ở phủ Tĩnh An.
Nhưng trong cuộc đại chiến với Trang Quốc này, cường giả đỉnh cấp của phe Ung Quốc vẫn chiếm thế thượng phong tuyệt đối.
Ung Quốc có một Công tám Hầu, chừng chín vị cường giả Thần Lâm, mà toàn bộ Trang Quốc cũng chỉ có hai Thần Lâm là Đỗ Như Hối và Hoàng Phủ Đoan Minh.
Khi Hàn Ân tự mình đứng ra chiến đấu, bày ra toàn bộ căn cơ của Ung Quốc, bày ra thực lực trần trụi mà trương dương thì trận đại chiến trước Tỏa Long Quan này có vẻ không có gì quá đáng lo.
Giữa Trang Quốc và Ung Quốc, không cần suy xét gì về chuyện thắng bại, đó chính là tin mà Hàn Ân muốn truyền đạt.
Nhìn chung toàn bộ chiến cuộc, hiện giờ ưu thế duy nhất của Trang Quốc lại là ở đại quân.
Khác với Trang Quốc sớm có chuẩn bị, âm thầm tập kết hồi lâu, đại quân phá biên giới trong một ngày.
Bên Ung Quốc đã thái bình lâu ngày, trừ liên tục chịu thiệt trong nhiều lần xung đột với Kinh Quốc ra thì đa số thời gian đều là ức hiếp hàng xóm chung quanh, an hưởng thái bình. Lần này đột nhiên phải ứng chiến, thiên hạ cần vương, họ cũng không có cách nào tập hợp ở trước quan nhanh như vậy.
Hai cường quân của Trang Quốc, Cửu Giang Huyền Giáp và Bạch Vũ Quân, không tạo thành quân trận để tham dự vào trận chém giết chiến lực đỉnh cấp. Mà là tụ lại đi vào sóng triều ba mươi vạn đại quân, một đợt lại một đợt tràn về hướng quan thành.
Ý chí của thống soái Trang Quân quá rõ ràng —— không tiếc dùng mạng người chồng chất, cũng phải đánh ra một con đường phá tan quan ải trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Hủy danh thành, giết hào kiệt!
Tà dương như máu.
Trận đại chiến trước Tỏa Long quan vẫn đang diễn ra.
Trận chiến này đã kéo dài suốt một ngày một đêm.
Điều khiến người khác chú ý nhất chính là trận chiến này diễn ra ở trên cao.
Hai vị Chân Nhân đương thời liều mạng tranh đấu.
Đương nhiên, rất nhiều người có lẽ sẽ chẳng nhìn thấy gì cả.
Trên cao dường như mọc lên hai mặt trời, chói lọi rực rỡ. Còn mặt trời thật thì lại chìm càng ngày càng xa ở phía tây, lúc này cũng bị che mất ánh sáng, nhìn có chút ảm đạm.
Thân Hàn Ân quấn long ảnh kim sắc, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ ngang nhiên vô pháp.
Trang Cao Tiện còn khá trẻ, ngược lại lại nội liễm hơn nhiều, không có bất kỳ ánh sáng lừng lẫy nào, nhưng vẫn luôn một mực chống lại sự tấn công của Hàn Ân.
Trang Cao Tiện vốn ẩn náu trong thâm cung nhiều năm điệu thấp không ra, một khi đột phá liền đạt được thành tựu Động Chân. Điều này càng làm cho sát khí của Hàn Ân cháy mạnh.
Trong hơn một năm qua, lão vẫn luôn muốn tìm cơ hội giết Trang Cao Tiện, không cho hắn ta có thời gian để phát triển. Tuy nhiên Trang Cao Tiện luôn tỏ ra thận trọng, cho đến tận bây giờ hắn ta mới chỉ ra tay một lần ở tiền tuyến Trang - Mạch, cho thấy sức mạnh thực sự rồi sau đó lại biến mất.
Không ngờ lần thứ hai ra tay thì đã là trên chiến trường Trang - Ung.
Điều mà Hàn Ân không ngờ chính là Trang Cao Tiện hoàn toàn không giống mới vào được Động Chân, thực lực của hắn ta mạnh mẽ vô cùng. Cho dù lão trời sinh tự phụ, nhưng cũng phải thừa nhận sau trận chiến một ngày đêm này lão vẫn không thể hạ gục được hắn ta!
Lão tự hỏi bản thân đã tu luyện Cửu Long Bá Điển đến tuyệt đỉnh, không thua gì huynh trưởng Hàn Chu năm đó, vậy thì việc ra tay giết một Trang Cao Tiện phải dễ như trở bàn tay mới đúng.
Nhưng không ngờ rằng, tuy toàn bộ quá trình đều là lão chèn ép và đánh Trang Cao Tiện, nhưng vẫn không thể nào giết chết được. Sự bền bỉ của đối thủ thật khủng khiếp, như thể có thể kiên trì mãi mãi vậy.
Mà phóng mắt nhìn toàn bộ chiến trường, sự kiên cường của người dân Trang quốc đâu chỉ được thể hiện ở trên người mỗi Quốc quân Trang Cao Tiện?
Đoạn Ly và Hạ Bạt Đao đã bị đánh đến mức ánh sao Thánh Lâu đều sụp đổ, nhưng bọn họ vẫn còn đang chiến đấu.
Đao của Hoàng Phủ Đoan Minh đã bị gãy, da đầu cũng bị lột một đoạn, dáng vẻ rất chật vật, tay còn cầm một con đao bị gãy, nhưng vẫn đang cố chém giết!
Trong một ngày một đêm này, đại quân của Trang quốc đã đánh mất rất nhiều tính mạng ở dưới cổng thành, nhưng thế tấn công được phát động vẫn ác liệt như ban đầu.
"Người Trang quốc không thể chết vô ích!"
Câu nói trong huyết thư này của Trần Thạch Khai đã mở đầu và trở thành một vết khắc trong trái tìm của mỗi tướng sĩ Trang quốc.
Đỗ Như Hối, người có thể thao túng cảm xúc của những quân dân này, tựa như Hà Bá trị thủy cũng đã bị đứt một đoạn cánh tay. Đây là cái giá cao mà ông ta phải trả để thoát khỏi sự làm phiền của Uy Ninh hầu Ung quốc trong cuộc truy đuổi lúc trước.
Hạt giống thần thông của ông ta đã mọc rễ nảy mầm từ lâu, đơm hoa kết trái. Có được thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, một mình liên tục chinh chiến ngàn dặm cũng không phải là nói quá.
Nhưng lần này có khoảng chừng bốn vị Hầu gia của Ung quốc truy đuổi vây bắt. Có thể tiến vào Thần Lâm, chẳng ai là dễ đối phó cả. Tầng tầng lớp lớp bí pháp cấm thuật, không ngừng đàn áp việc di chuyển trong không gian của ông ta.
Nếu ngay từ đầu ông ta chạy trốn ra ngoài biên giới Ung quốc thì sẽ chẳng có ai có thể đuổi kịp ông ta. Nhưng ông ta đã chọn cách ở lại biên giới Ung quốc để kiềm chế chiến lực mạnh nhất của Ung quốc, mà ngược lại, ông ta cũng sẽ bị kiềm chế.
Phía Ung quốc đã cử bốn vị Ung hầu đuổi theo và bao vây ông ta, điều đó cũng phần nào chứng tỏ rằng việc giết chết Đỗ Như Hối là quan trọng hơn đại thắng ở Tỏa Long quan.
Trong lúc bốn vị Ung hầu truy kích Đỗ Như Hối.bọn họ vừa không cho ông ta cơ hội để phá hoại nội địa của Ung quốc, vừa đồng thời tốn rất nhiều sức lực để bịt kín khả năng Đỗ Như Hối có thể trốn thoát khỏi biên giới Ung quốc.
Đây mới chính là lý do khiến Đỗ Như Hối có thể chống đỡ đến tận bây giờ.
Đã khá lâu rồi ông ta chưa có cơ hội ra tay phá hoại, mỗi lần tới nơi, một quyền cũng không kịp đánh liền phải lập tức di chuyển đến nơi khác.
Bây giờ có vẻ như việc hoàn toàn bị bao vây và giết chết chỉ còn là vấn đề thời gian.