"Đây là điều nên làm, người có lương tri nào cũng nên làm như vậy. "Trang Thừa Càn' nói năn thật tha thiết, vẻ mặt thật chân thành: "Thật ra trước lúc đó, ta cũng từng cứu một cô nương tên là Tiểu Sương của Thủy Phủ. Lúc ấy có một tu sĩ Nhân tộc bắt lấy nàng, mục đích là vì rút ra Đạo Mạch. Tất nhiên ta không nhìn được những hành vi ác độc này, vì thế liều chết ra tay! Hiện tại nghĩ lại, có lẽ vào lúc ấy, ta nên thấy rõ gương mặt thật của triều đình Trang Quốc! Cả minh hữu từng liều mạng vì quốc gia như Thủy tộc mà bọn họ còn có thể hãm hại, họ không để ý lời thề, hứa hẹn, chân tình. Vậy làm sao có thể thật sự để ý đến bá tánh?"
"Tính ra là do trước kia ta còn quá ngây thơ, cho nên mới không thể ngăn cản bi kịch phát sinh..." Gã nói, sau đó buồn bã mà rơi lệ.
Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm!
Gã rơi lệ vì người nhà bằng hữu trong thành vực Phong Lâm, biểu hiện càng đau xót hơn cả bản nhân thân thể này.
Gã hoàn toàn không sợ Tống Hoành Giang tìm Tiểu Sương tới đối chất, thậm chí tốt nhất là có thể tìm được Tiểu Sương. Bởi vì lời này của gã hoàn toàn là sự thật.
Vẻ mặt Tống Hoành Giang dịu hẳn đi: "Cái này không trách ngươi, hài tử..."
Khương Vọng trong Nội Phủ đầu tiên nhịn không nổi nữa.
Hắn dẫn Tống Hoành Giang tới là muốn đuổi hổ nuốt lang, sáng tạo cho mình cơ hội tìm được đường sống trong chỗ chết. Kết quả một hổ một lang này chẳng những không đánh sống đánh chết, ngược lại bắt đầu trò chuyện tâm tình ở chỗ này!
Hơn nữa xem xu thế hiện giờ, nếu hai người này tiếp tục trò chuyện thì không chừng còn có thể kết nghĩa lại lần nữa, làm một đôi bằng hữu vong niên!
Hắn cắn răng, tính trở về Thông Thiên Cung, cắt ngang biểu diễn của Trang Thừa Càn.
Nhưng lại nghe Tống Hoành Giang bỗng chuyển đề tài: "Nhưng ngươi không nên xuất hiện ở chỗ này!"
Lời còn chưa dứt, khí thế đột nhiên thay đổi.
Nắm tay của lão lại đấm ra lần nữa, mang đến uy áp không thể địch nổi.
Sức mạnh thuộc về cường giả đỉnh cấp Thần Lâm Cảnh hoàn toàn áp chế không gian quanh người "Trang Thừa Càn.
Lão nhìn ra được cảnh giới của "Trang Thừa Càn' cao hơn sức mạnh, vì thế trực tiếp lấy sức mạnh cưỡng chế, không cho gã bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Lão đã thật sự động sát tâm.
Lão thật sự biết ơn thiếu niên trước mặt đã cứu Tống Thanh Chỉ, cũng thật sự cảm tạ gã suy xét cho Thủy tộc, nhưng cũng thật sự muốn giết gã!
Tuy nói biểu hiện của thiếu niên trước mặt không thể bắt bẻ, thậm chí kẻ từng gặp gõ tiếp xúc với vô số người như lão cũng nhất thời không nhận ra được thật giả.
Nhưng lão căn bản không tin, mục đích thiếu niên này tới Ma quật dưới đáy nước chỉ đơn thuần như vậy.
Lão không tin vào nhầm, không tin trùng hợp.
Mà Ma quật đáy nước cũng không thể xuất hiện một chút bất trắc nào.
Cho nên dù "Trang Thừa Càn' nói nhiều và biểu hiện hoàn mỹ như vậy, nhưng sau khi nhận được đáp án mình muốn biết, lão cũng không do dự mà ra tay.
Vì tương lai của toàn bộ Thanh Giang Thủy Tộc, tất cả bất trắc đều phải bị lau sạch. Bất kể... Đó là cái gì!
Một đấm được tung ra.
Vì thế tiếng thủy triều vang lên, nước sông dâng trào, điểm báo tử xuất hiện!
Một quyền này của Tống Hoành Giang chính là thứ Khương Vọng muốn nhìn thấy.
Nhưng cũng đánh vỡ ảo tưởng của hắn.
Cho dù hắn là ân nhân cứu Tống Thanh Chỉ một mạng, nhưng sau khi biết được bí mật trong Ma quật dưới đáy nước, Tống Hoành Giang cũng không có khả năng buông tha cho hắn.
Chỉ thoáng chốc hắn đã rơi vào tử cục.
Sau khi Tống Hoành Giang đánh chết Trang Thừa Càn, cũng sẽ thuận tiện đánh chết hắn. Mà nếu Trang Thừa Càn có thể chạy thoát, gã sẽ tấn công vào Nội Phủ, đánh vỡ căn nguyên thần hồn của hắn.
Hắn làm bộ mắc mưu, nhường ra quyền khống chế thân thể rồi trốn vào sâu bên trong Nội Phủ, chính là vì lấy lui làm tiến, nhưng hiện tại rất có thể đã không có cơ hội tiến nữa.
Ba ngàn căn phòng mổ rộng sâu bên trong Nội Phủ đầu tiên không phải là thành lũy, mà càng giống phần mộ của hắn.
Vào thời khắc này, hắn cần tiến về phía trước để tìm được biện pháp phá cục.
Cầu sinh trong tử cục, tìm kiếm khả năng trong không có khả năng.
Nhưng... Còn có thể làm sao bây giờ?
Trang Thừa Càn chiếm hết ưu thế trong cơ thể, nhưng đối với "Trang Thừa Càn' trong hiện thế mà nói, gã cũng cần dùng hết biện pháp, lấy tu vi Nội Phủ Cảnh để giữ được tánh mạng trong tay của Tống Hoành Giang Thần Lâm Cảnh.
Cho nên gã hô lớn: "Đại ca, ta là Thừa Càn!"
Nắm đấm dừng lại, tiếng thủy triều ngừng vang.
Nắm tay của Tống Hoành Giang ngừng lại trước mặt "Trang Thừa Càn; sau đó chậm rãi dời về bên phải, khiến đôi mắt vẩn đục của Tống Hoành Giang có thể nhìn vào cặp mắt tuổi trẻ của gã.
"Trang Thừa Càn' nhếch nhếch khóe miệng, vẻ mặt chua xót, giọng nói trầm trọng: "Đại ca, là ta"
Vẻ mặt của Tống Hoành Giang không có quá nhiều kinh ngạc.
Trên thực tế lão cũng loáng thoáng có dự cảm.
Năm đó, là lão và muội muội cùng với Trang Thừa Càn phát hiện Ma quật đáy nước đã bỏ đi này!
Đó là một trong những trải nghiệm thám hiểm lúc bọn họ còn niên thiếu.
Nếu nói trên đời này trừ lão ra thì còn ai biết được nơi này, lão thật sự không nghĩ ra người nào khác.
Nhưng điều lão không nghĩ ra chính là, năm đó là lão tận mắt chứng kiến Trang Thừa Càn chết, tuyệt đối không phải giả dối.
Vậy tại sao gần hai trăm năm sau, lại có thể xuất hiện lần nữa? Là năm đó chưa chết, hay là gã nắm giữ thần thông chết rồi sống lại nào đó?
"Ngươi chứng minh bằng cách nào?" Tống Hoành Giang hỏi.
"Trang Thừa Càn' lau đi che lấp niên thiếu, trong mắt toàn là tang thương, như đang đắm chìm trong hồi ức: "Ma quật dưới đáy nước này là năm đó chúng ta cùng nhau phát hiện. Cái hang mà Uyển Khê ở là do ta và nàng cùng nhau bày trí. Ta xuất hiện ở chỗ này đã là một loại chứng minh"
"Nhưng ta nhớ rõ, nghĩa đệ của ta đã chết." Tống Hoành Giang nói.
Trong giọng nói của lão mang theo chút dao động cảm xúc khó lòng phát hiện.
Nếu nói lão không có tình cảm với Trang Thừa Càn thì đó là nói dối. Chung quy thì năm đó bọn họ là huynh đệ sinh tử, tình thâm nghĩa trọng. Cuộc chiến cuối cùng trước khi Trang Thừa Càn chết cũng là sóng vai với lão.
Chỉ là thời gian qua lâu như vậy, lão sớm đã chấp nhận sự thật Trang Thừa Càn đã chết trận. Hiện giờ chợt nghe gã còn chưa chết, khó tránh khỏi có chút không thể chấp nhận.
"Trang Thừa Càn' khàn giọng mà nói: "Ta đã chết, nhưng U Minh là hang ổ của Bạch Cốt. Ta nào dám chết?"
Lời này của gã có vẻ khá mâu thuẫn, nhưng Tống Hoành Giang hoàn toàn có thể lý giải.