Tiêu Võ muốn hạ nhân đem đầu của gián điệp Tiêu Quốc trả lại Tiêu Quốc như vậy chứng tỏ lão ta đã quyết tâm muốn vạch rõ ranh giới với Tiêu Quốc, không thể vãn hồi được nữa.
Và thế là mọi thứ được dọn đẹp sạch sẽ, ca múa nhạc lại nổi lên.
Võ Công hầu Tiết Minh Nghĩa cũng không gây khó dễ gì nữa, mỉm cười ngồi xuống cạnh Tiêu Võ. Hắn ta đã đạt được mục đích rồi nên không có lý do gì để phải tiếp tục khó chịu cả.
Vì đang đeo mặt nạ, nên không có ai có thể thấy được biểu tình của Mặc Kinh Vũ, nhưng trong suốt buổi thọ yến, hiển nhiên là hắn ta không nói được lời nào nữa.
Gợn sóng ngầm giữa ba nhân vật lớn này đã kéo theo tâm trạng của tất cả khách khứa, từ giây phút này trở đi không ai dám tùy ý vui về nữa.
Ngay cả Phong Minh đang rầu rĩ cũng không cụng ly nữa.
Thọ yến đang diễn ra được một nửa thì Mặc Kinh Vũ liền cáo từ rời đi. Tiết Minh Nghĩa thì cứ đợi mãi cho đến khi Mặc Kinh Vũ rời đi rồi, mới từ biệt Tiêu Võ.
Mà sau khi hai vị này đi rồi, Tiêu Võ cũng không cần tiếp tục giả vờ mạnh mẽ để chống đỡ ở đây nữa, liền khước từ nói đã mệt rồi, trực tiếp rời khỏi bữa tiệc. Dù sao thì nhân vật như bọn họ cũng không cần "thân cận với dân" quá mức.
Khách khứa còn lưu lại thì huyền náo một trận, nhưng chung quy vẫn là bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi nên cũng không quá hào hứng nổi, lại dần dần rơi vào im ắng.
Mỗi người đều đang suy xét đến những ảnh hưởng có liên quan tới tương lai, nhưng suy cho cùng thì hầu hết tất cả mọi người chỉ có thể chờ đợi tương lai rồi sau đó "bị ảnh hưởng"
Khi gần đến lúc khúc tan người tản, một tên hạ nhân của Hầu phủ đã đi đến bên cạnh Phong Việt ghé tai nói nhỏ vài câu gì đó.
Phong Việt liền cười cười, đứng dậy với bộ dạng thong dong rời đi cùng gã.
Có lẽ là biểu hiện cam chịu nhận trút giận của tông thủ Thanh Vân Đình cuối cùng cũng đã lay động được Uy Ninh hầu, hoặc cũng có thể là chuyến thăm hỏi của Võ Công hầu đã khiến Uy Ninh phủ phải bỏ ngạo mạn xuống. Tóm lại là Uy Ninh phủ đã cho Thanh Vân Đình một cơ hội để khôi phục quan hệ. Dựa vào sự khôn ngoan mà Phong Việt đã thể hiện ra từ trước đến nay, thì ông ta gần như không có khả năng sẽ phá hỏng việc này.
Nếu vậy thì có thể nói rằng cha con Phong Việt gần như đã đạt được mục đích của chuyến đi này. Thanh Vân Đình tọa lạc ở phủ Thuận An, nếu có thể khôi phục được quan hệ với Hầu gia Thần Lâm duy nhất ở phủ Thuận An thì công trạng này sẽ có lợi lớn cho việc tranh giành chức tông chủ kế nhiệm sau này của Phong Việt.
Khương Vọng rất chăm chỉ nói chuyện cùng Phong Việt, hắn hy vọng có thể nhờ vào mối quan hệ với vị công tử ca này mà trà trộn được vào Thanh Vân Đình. Dựa vào kinh nghiệm đoạt được Linh Không Điện của hắn, thì kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung có lẽ đã tồn tại dựa trên một phương thức thần bí nào đó, cho nên mới tránh được việc bị cướp đoạt.
Mà vị trí tồn tại của nó hẳn rất trọng yếu, có khả năng là ý nghĩa biểu tượng cực cao, như vậy mới không dễ dàng bị đánh rơi khi các tông phái di chuyển. Linh Không Điện di chuyển từ Trang Quốc đến Thành Quốc, nhưng kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung lại vẫn tồn tại như cũ, do đó nó có thể chứng minh được cho điều này.
Ngay từ lúc ở Trì Vân Sơn, hắn đã nghĩ tới một vấn đề, quy tắc tiến vào Trì Vân Sơn nghiêm ngặt như vậy, vậy thì nhất định phải cần Thanh Vân Đình, Linh Không Điện, Lăng Tiêu Các, Vân Du Ông bốn phương tề tựu thì mới có thể mở ra.
Nhưng từ thời cận cổ đến nay, thế sự xoay vần, vậy thì trước khi Vân Đỉnh tiên cung chọn ra người thừa kế, nó đã làm thế nào để đảm bảo bốn thế lực này đều có thể tiếp tục tồn tại?
Trừ Vân Du Ông ra, thời điểm bắt đầu của ba phương thế lực còn lại chắc chắn không chênh lệch nhiều, nhưng đến nay lại chỉ còn lại một mình Lăng Tiêu Các lớn mạnh, có thể chống lại các thế lực xung quanh.
Tỉ như Linh Không Điện, trước tiên bị Trang Thừa Càn đánh tan, rồi lại rơi vào phân tranh ở Thành Quốc, sau đó bị Đấu Miễn thuộc Đấu thị của Sở Quốc thu phục, cuối cùng là rơi vào tay Khương Vọng. Nếu như trong quá trình này xảy ra bất kỳ một lần kém may mắn nào, thì Linh Không Điện rất có khả năng sẽ bị huỷ diệt ngay lập tức.
Vì vậy rốt cuộc là Vân Đỉnh tiên cung đã dựa vào cái gì để bảo đảm tính liên tục của việc kế thừa?
Ban đầu Khương Vọng tưởng là Diệp Lăng Tiêu đã âm thầm ổn định tất cả để làm chuẩn bị cho Diệp Thanh Vũ tiếp quản Vân Đỉnh tiên cung. Còn về những năm trước khi Diệp Lăng Tiêu tiếp quản, thì chuyện này cũng có thể lý giải thành bốn phương thế lực này đã có một loại ký kết ngầm lâu đời nào đó, một phương thế lực bất kỳ nào lớn mạnh hơn đều phải gánh vác trách nhiệm duy trì truyền thừa.
Nhưng sau khi Diệp Thanh Vũ đưa Vân Tiêu Các tới thì phỏng đoán này liền bị bác bỏ.
Nếu là Diệp Lăng Tiêu đã ổn định tất cả mọi thứ, vậy thì Linh Không Điện, Thanh Vân Đình và những kiến trúc thất lạc này đều nên là những thứ nằm trong lòng bàn tay ông ta mới đúng, tại sao không làm đến cùng mà lại dứt khoát đưa hết cho Khương Vọng nhỉ?
Khương Vọng kết luận rằng vẫn còn một cách khác để bảo đảm việc truyền thừa của Vân Đỉnh tiên cung, chỉ là dựa vào kiến thức hiện tại của hắn thì chưa thể suy đoán chính xác được.
Diệp Lăng Tiêu từng nhắc nhở Vân Đỉnh tiên cung là phúc duyên của hắn, nhưng đối với hắn lại chưa hẳn là phúc.
Do đó vấn đề liên quan đến việc truyền thừa của Vân Đỉnh tiên cung vô cùng quan trọng, nhưng vì kiến thức có hạn nên hiện tại hắn căn bản không thể tìm ra được đáp án. Chuyện này cũng chỉ đành tạm gác lại.
Quay lại chuyện về Thanh Vân Đình, chỉ cần hắn trà trộn được vào sơn môn rồi dựa vào mối liên hệ giữa Vân Đỉnh tiên cung và kiến trúc thất lạc, thì sẽ rất có thể âm thầm mang kiến trúc thất lạc đi. Chính là giống như cái lần hắn lấy đi kiến trúc thất lạc của Linh Không Điện đó, như vậy thì sẽ không làm kinh động đến người khác.
Vì vậy hắn nhất định phải giữ gìn mối quan hệ mà hắn đã dày công xây dựng với Phong Minh này thật tốt.