Dưới sự tận lực đón ý nói hùa của Khương Vọng, tất nhiên là hai người lại tán gẫu sôi nổi một phen.
Khách khứa trong sân dần dần rời đi, một bàn này của bọn họ cũng chỉ có Khương Vọng và Phong Minh còn ở lại.
Phong Minh thì là vì đợi phụ thân hắn ta, còn Khương Vọng lại là vì muốn giữ mối quan hệ khó khăn lắm mới dựng được nên này, nói thì nói nhưng mỗi người đều sốt ruột trong lòng.
Nhưng đợi mãi đợi mãi, Phong Việt vẫn chưa đi ra.
Qua một lúc, khi thấy tân khách đã tản đi hơn nửa, Phong Minh cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, liền đứng dậy ngăn một tên đầy tớ trong Hầu phủ lại: "Làm ơn cho hỏi, sao cha ta còn chưa ra?"
Người kia lắc đầu: "Ta chỉ là một đầy tớ, không biết phụ thân ngươi là ai, cũng không vào được gian trong"
Dự cảm xấu trong lòng Phong Minh ngày càng mãnh liệt, vậy nên hắn ta đã có chút nôn nóng băng qua bàn tiệc, đi thẳng vào gian trong.
Nhưng lại có một bóng người đột ngột chắn trước mặt.
Vị Tiêu quản sự trước đó lạnh lùng nhìn hắn ta: "Định làm gì?"
"Tiêu thế thúc." Lúc này Phong Minh cũng không còn để ý khuất hay không khuất nhục gì nữa, cúi đầu lễ phép nói: "Gia phụ được gọi vào trong bàn chuyện sao vẫn chưa ra?"
"Phụ thân ngươi?" Tiêu quản sự kinh ngạc nói: "Không hề có người nào gọi hắn đi vào trong?"
"Là Tôn phủ..." Phong Minh nhìn quanh một vòng, nhưng đâu còn tìm được đây tớ trước đó đã dẫn phụ thân đi vào nữa?
Răng đã cắn chặt nhưng hắn ta cũng chỉ có thể hạ thấp tư thế nói: "Thế thúc đừng đùa giỡn với cháu nữa. Cháu thực sự lo lắng cho gia phụ..."
Tiêu quản sự đã thu lại biểu tình, lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ngươi nghĩ ngươi là ai? Lão phu đã lớn tuổi như vậy rồi còn cần đùa giốn với ngươi ư?"
Phong Việt xảy ra chuyện rồi!
Trong nháy mắt hiện ra ý nghĩ này trong đầu, hai chân Phong Minh gần như mềm nhũn.
Hắn ta nghiến răng đang định nói mấy lời cay độc gì đó thì Khương Vọng đã đi đến sau lưng đè vai hắn ta xuống một chút.
Chung quy lại thì hắn ta cũng phải là người hoàn toàn không có đầu óc, Phong Minh im lặng một chút, sau khi đè nén cảm xúc đang dâng trào thì liền tự quay người lại.
Khương Vọng theo sau hắn ta, Một đường hai người đi ra khỏi Uy Ninh hầu phủ không ai ngăn cản.
Uy Ninh hầu phủ nằm ở ngoại ô huyện Thông Ý, sau khi ra khỏi Hầu phủ sẽ nhìn thấy một con đường thẳng được xây rất đẹp nối thẳng với đường lớn phía xa.
Trước cửa Hầu phủ treo cao đèn.
Bên ngoài Hầu phủ trăng sao sáng ngập trời, xe ngựa lác đác trên đường chạy ngày càng xa.
Sau khi ra khỏi Hầu phủ, cuối cùng Phong Minh cũng không kiềm chế được nữa, hung hăng đấm một quyền khiến cho cây đại thụ ven đường ngả nghiêng một trận: "Cái gì mà Uy Ninh Hầu phủ, chỗ này là ổ thổ phỉ sao? ! Quà cũng nhận rồi, tội cũng đền rồi, mà vẫn còn giam người!"
Hắn ta buồn bực căm hận cực độ như vậy thật sự cũng là do chuyện người cha từ trước đến nay vẫn luôn dựa dẫm vào đột nhiên xảy ra chuyện đã khiến tâm trạng của hắn ta xuống đốc:
"Mà Trì Vân Sơn còn không phải chúng ta bảo hắn đi! Là do Tiêu Hùng đó khăng khăng đòi đi! Xảy ra chuyện thì trách ai được!
Không phải Trì Nguyệt sư tỷ cũng gặp chuyện sao? Chúng ta có thể trách ai?"
Khương Vọng đi theo bên cạnh, đợi sau khi hắn ta trút hết bất mãn được một lúc rồi mới nói: "Hiện tại lệnh tôn chỉ là đang bị giam giữ, còn chưa xảy ra chuyện, Phong huynh tạm thời bình tĩnh một chút"
Lý do rất đơn giản, nếu Phong Việt đã xảy ra chuyện, thì Uy Ninh hầu sẽ không để Phong Minh rời khỏi.
Phong Minh phẫn hận không thôi: "Lão hầu tử này, muốn làm gì!"
Thân hình của Tiêu Võ đích thực là nhỏ gầy như một con khi, nhưng e rằng không có ai dám mắng lão ta là lão hầu tử. Phong Minh lúc này thật sự là quá thất lễ rồi.
Khương Vọng âm thầm điều chỉnh lại nhận thức của bản thân về tình cảm của cha con Phong Việt, Phong Minh trong lòng. Sau đó cất giọng hỏi: "Phong huynh cho rằng, quý tông có ra mặt vì chuyện này hay không?"
Phong Minh cũng biết rằng có phẫn hận cũng vô dùng, hắn ta hít sâu một hơi để bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại rồi mới nói: "Ra mặt thì nhất định sẽ ra mặt, dù sao cha ta cũng là Tông thủ, là mặt mũi của Thanh Vân Đình, nhưng sẽ ra bao nhiêu lực thì chưa Ị?
chắc. Có lẽ còn có người chỉ mong cha ta xảy ra chuyện Hắn ta cũng không biết bản thân vì sao lại cùng với Vu Tùng Hải hôm nay mới quen bàn bạc ở chỗ này, chỉ là theo bản năng cảm thấy rằng, so với mấy người đấu đá nhau trong nội bộ tông môn kia thì Vu Tùng Hải mới quen này có lẽ đáng tin hơn chút. Dù sao cũng chỉ là bất ngờ quen nhau, không đến mức sẽ sử dụng trăm phương ngàn kế với hắn ta.
"Vậy thì chỉ có thể dựa vào chính huynh rồi." Khương Vọng nói.
"Vu huynh đệ có cách gì không?" Sau khi Phong Minh ép tâm tình xuống, đầu óc cũng đã tỉnh táo lại, hắn ta quay đầu nhìn Khương Vọng nói: "Nếu ngươi có thể giúp cha ta thoát nạn, chuyện ta sẽ tiến cử ngươi vào Thanh Vân Đình sẽ không thành vấn đề. Bảo đảm là chức vụ quan trọng!"
Hóa ra tiểu tử ngươi cũng biết ta muốn vào Thanh Vân Đình à! Õ thọ yến dùng mọi cách biểu thị với ngươi, hóa ra ngươi lại là một tên mạnh giả ngốc!
Khương Vọng oán thầm trong lòng không thôi.
Nhưng chuyện này cũng giúp hắn hiểu rõ, đầu năm nay thật sự không có nhiều tên ngốc. Nếu hắn không thể hiện được chút giá trị nào, thì con cháu của Thanh Vân Đình người ta sao phải bảo đảm cho hắn? Không phải cứ biết nịnh nọt là được, xuất thân này của Phong Minh cũng không thiếu người hầu muốn tâng bốc.
Khương Vọng trầm ngâm một hồi, sau đó nói với một phong thái rất có tri thức: "Đầu tiên chúng ta phải biết, vì sao Phong tiên sinh lại bị giam giữ."
"Vì sao?" Phong Minh rất phối hợp, cũng thực sự thấy nghỉ hoặc:
"Không phải chỉ là để trút giận vì cái chết của Tiêu Hùng sao?"
"Đó có thể là nguyên nhân, nhưng sẽ không phải lý do để giam người" Khương Vọng lắc đầu: "Ta lại hỏi huynh... Gian tế của Tiêu Quốc xuất hiện ở phủ Thuận An muốn cấu kết với người phản quốc. Tất nhiên là Uy Ninh hầu trung thành với bệ hạ, tuyệt đối không hai lòng. Vậy thì gian tế Tiêu Quốc kia, là tới liên lạc với ai đây? Cả phủ Thuận An còn có ai xứng để thông đồng với gian tế nước đó đây? Còn có ai đáng để Tiêu Quốc phí sức?"
Chuyện trước chuyện sau đều là cùng một chuyện. Nhưng người trong cuộc thường khó mà thấy được rõ.
Phong Minh không phải kẻ ngu dốt, sắc mặt lập tức trắng bệch:
"Thanh Vân Đình chúng ta!"