Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1117 - Chương 1117: Ta Nghe Nói... Uy Ninh Hầu Đã Đến Tiền Tuyến Rồi

Chương 1117: Ta nghe nói... Uy Ninh hầu đã đến tiền tuyến rồi

Nhìn về phía Tây, men theo Trường Hà đánh thắng vào Lạc quốc, trông có vẻ rất tuyệt vời. Nhưng thứ nhất Trang Lạc từng liên minh đánh Ũng, liên minh cũ vẫn còn đó, Trang quốc sẽ không ngồi im nhìn quân Ung xâm lược Lạc, thứ hai, thủy quân Lan Hà đã sớm bị đánh phế, đánh Lạc chắc chắn sẽ là lấy ngắn tấn công dài.

Tính đi tính lại, cũng chỉ còn mỗi Tiểu quốc và một Trần quốc là dễ đánh.

Điều đúng lúc chính là Tiểu quốc vừa đưa cho Ung một lý do trong thọ yến của Uy Ninh hầu.

Như vậy Tiểu quốc đương nhiên sẽ được lựa chọn, Uy Ninh hầu cũng là ứng cử viên không thể nào thích hợp hơn.

Và hiện tại, Uy Ninh hầu đã ở tiền tuyến, nhưng tin tức vẫn chưa truyền đi, ngay cả Phong Minh cũng chỉ biết được thông tin từ Phong Việt, ít nhất là ở trong phủ Thuận An. Mà ngay cả một người có vai vế cao ở Thanh Vân Đình như Trì Lục cũng không biết, đủ để thấy rằng chuyến đi này là bí mật.

Lấy mạnh đánh yếu và đánh úp bất ngờ.

Càng nghĩ lại càng thấy không có lý do gì để thất bại trong trận chiến với Tiều.

Khương Vọng thuyết phục Phong Minh đi chiến trường để lấy tiếng, là bởi vì hắn thật tâm suy nghĩ cho hắn ta. Mặc dù Phong Minh là người lòng dạ hơi đa nghi hẹp hòi, bản tính cũng có chút hung ác, cũng không phải là người tốt lành gì.

Nhưng mà trong khoảng thời gian ở chung này, hắn ta đối xử với "Vụ Tùng Hải" này thật sự không tệ. Hứa sẽ dẫn vào sơn môn, liền không suy nghĩ gì mà đưa vào sơn môn. Khương Vọng muốn đi đạo ở nơi nào bên trong cánh cửa, hắn ta đều có thể làm chủ, cũng chưa từng đùn đẩy.

Đêm nay hắn định lẻn vào cấm địa của Thanh Vân Đình, đến lúc đó cho dù có thành công hay không thì hắn và Thanh Vân Đình nhất định sẽ có xích mích, trốn thoát là điều khó tránh khỏi.

Lời đặn dò Phong Minh trước khi rời đi cũng coi như là trả hết duyên phận trong khoảng thời gian ở chung này.

Phong Minh cũng không nghĩ nhiều như vậy, qua khoảng thời gian ở chung này, hắn ta rất là tin phục phân tích của Khương Vọng. Nghe xong liền nói: "Ngươi nói có lý, ta sẽ đi thương lượng với phụ thân!"

Lấy lời đề nghị của Khương Vọng để biểu diễn trước mặt Phong Việt, hắn ta đã sớm quen với những việc như vậy, cũng không có gì đáng xấu hổ.

Chỉ là vừa đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại, rất cao hứng mà hỏi: "Tùng Hải, chúng ta cùng nhau ra chiến trường đi! Thế nào?"

Có thể hắn ta rất coi trọng phân tích của Khương Vọng, hoặc cũng có thể muốn Khương Vọng cũng được lợi.

Nhưng Khương Vọng lại càng hoảng sợ, nhanh chóng nói: "Với thực lực của ta thì đi chiến trường là quá nguy hiểm. Hay là vẫn nên ở trong sơn môn tu hành thật tốt thì hơn."

Tu vi của cái thân phận Vu Tùng Hải này dù sao cũng chỉ là Đằng Long Cảnh. Kiếm thuật cũng có mấy điểm ấn tượng, nhưng phần lớn đều có khiếm khuyết, sức chiến đấu cũng khó khăn. Việc tiếp xúc với đạo thuật ở Thanh Vân Đình cũng không bao lâu, khó có thể nói là có thành tựu.

Phong Minh suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: "Đúng vậy.

Vậy ngươi cứ tu hành cho thật tốt. Ta sẽ báo cho bọn họ biết, không ai dám bắt nạt ngươi đâu. Được rồi, chuyện Uy Ninh hầu đã đến tiền tuyến, nhớ giữ bí mật nhé"

"Yên tâm" Khương Vọng rất đáng tin nói: "Tùng Hải sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào."

Lúc này Phong Minh mới hài lòng rời đi.

Nhìn bóng lưng của hắn ta, Khương Vọng thở dài.

Không biết có phải là do đang đeo mặt nạ Vu Tùng Hải và không phải lộ ra vẻ sắc sảo hay không, mà lúc này hắn cảm thấy mình hơi vui lây. Mới lăn lộn ở Thanh Vân Đình hơn nửa tháng, hắn dường như đã trở nên nổi tiếng. Từng người từng người một đều rất thân thiện với hắn...

Trì Lục cứ bám dính muốn nhận hắn làm nghĩa tử, Phong Minh cũng đi theo hắn để cọ chút lợi ích.

Vừa rồi nếu Phong Minh không đổi ý, hắn sẽ phải dùng thuật đánh lạc hướng...

Ngọn núi mới vừa rồi còn náo nhiệt giờ lại chỉ còn lại có một người.

Khương Vọng cũng không có rời đi, mà là ngồi yên lặng trên một tảng đá, bình tĩnh lại cảm xúc, trong đầu vạch ra kế hoạch hành động đêm nay.

Đầu tiên, sắp xếp thứ tự cho những nơi ở Thanh Vân Đình mà hắn chưa từng ghé thăm và sắp xếp chúng theo khả năng tòa nhà bị mất lẩn trốn. Đây chính là thứ tự mục tiêu của hành động tối nay.

Một khi bị lộ, cho dù có thành công hay không, thì cũng phải lập tức bỏ chạy.

Vì vậy, con đường thoát hiểm cũng rất quan trọng. Bản đồ của toàn bộ huyện Văn Khê được tái hiện trong tâm trí. Ngay cả cách thoát khỏi phủ Thuận An, cách thoát khỏi Ung quốc, nhiều con đường khác nhau cũng cần được lên kế hoạch trước.

Mọi việc đều làm trước, nếu không sẽ uổng công. Nhất là việc liên quan đến an toàn của bản thân, càng cần phải suy nghĩ kỹ càng.

Trong toàn bộ kế hoạch hành động, sự an toàn của bản thân là quan trọng nhất, tiếp theo mới là tòa nhà bị mất của Vân Đỉnh tiên cung. Nếu không thể lấy được lần này, hắn sẽ dứt khoát rời đi và đợi cho đến khi đủ sức lực rồi mới quay lại mang về.

Sau khi suy nghĩ xong mọi chuyện và cân nhắc đắn đo mấy lần, Khương Vọng mới một mình xuống núi.

Đã hạ quyết tâm, chỉ cần đợi đến đêm khuya.

Đêm ở Thanh Vân Đình, bắt đầu với tiếng quạ kêu từ xa.

Khương Vọng kiên nhẫn chờ đợi cả một buổi tối, cuối cùng cũng đã chào đón màn đêm.

Hắn thản nhiên đi lại trong trú địa của Thanh Vân Đình, thỉnh thoảng còn chào hỏi những người gặp trên đường.

Hắn bình tĩnh và tự nhiên.

Càng đến thời điểm mấu chốt, tâm lại càng phải tĩnh.

"Tùng Hải!"

Tập trung ánh nhìn thì thấy Trì Lục, người một lòng muốn làm nghĩa phụ của hắn, ông ta lại xuất hiện không đúng lúc một lần nữa.

"Ngươi suy nghĩ thế nào rồi?" Ông ta cười.

Khương Vọng cũng không vì chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn này mà rối loạn kế hoạch của mình.

Đầu óc xoay chuyển, vì vậy hắn tiến lên trước, nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói... Uy Ninh hầu đã đến tiền tuyến rồi."

Âm thanh mà hắn vừa nói với Phong Minh rằng sẽ không nói với ai vẫn còn văng vẳng bên tai. Nhưng Khương Vọng cũng chỉ có thể nói xin lỗi ở trong lòng, đêm nay hắn đã hạ quyết tâm hành động, lúc này không thể dây dưa với Trì Lục được.

Mặt Trì Lục biến sắc, ông ta rõ ràng biết tin tức này có ý nghĩa gì. Nếu để cho cha con Phong Việt đi theo Tiêu Võ đến chiến trường cướp quân công, vậy thì vị trí Tông chủ của bọn họ sẽ không cần tranh cãi nữa.

So ra thì việc lôi kéo Khương Vọng cũng không quan trọng lắm.

Ông ta không nói gì nữa, quay người bay vào bầu trời đêm, nghĩ phải tích cực tìm kiếm biện pháp và tìm cách để có thể kiếm được một chén canh.

Khương Vọng lắc đầu, nhất thời hài lòng với sự thông minh của mình.

Thanh Vân Đình vốn cũng không nhiều kẻ mạnh Ngoại Lâu, mà một người lại vừa bỏ đi, đợi lát nữa hắn mới đi ra ngoài thì sẽ an toàn hơn nhiều. Đúng là một công đôi việc.

Hắn đi lên phía trước, vẻ mặt như bình thường.

Đi dạo trong trú địa của Thanh Vân Đình, đáp lại lời chào của từng người.

Không ai biết hắn là ai, không ai biết hắn muốn làm gì.

Một đêm như vậy, tâm trạng như vậy, có chút yên tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment