Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1121 - Chương 1121: Đưa Ta Đi Trốn Chung Đi!

Chương 1121: Đưa ta đi trốn chung đi!

Luôn nghĩ người khác là một kẻ ngu si, nhưng thường thì mình mới là kẻ ngu sỉ nhất.

Ai nói Phong Minh ngu xuẩn chứ?

Khi Trì Lục nói một người như Vu Tùng Hải không nên ở dưới trướng Phong Minh, với sự kiêu ngạo từ trong xương của Khương Vọng, thực ra hắn cũng công nhận điều đó.

Hắn chưa bao giờ xem thường Phong Minh, nhưng cũng không thể không nhận ra rằng hắn chưa bao giờ thực sự cảm thấy Phong Minh có bao nhiêu bản lĩnh, cũng giống như những người khác, hắn cũng có chút xem thường Phong Minh.

Hắn chỉ dẫn Phong Minh suốt ngày mang theo hắn đi chu du khắp nơi trong Thanh Vân Đình, hắn tự cho điều đó là không chê vào đâu được. Nhưng mà thực ra Phong Minh đã sớm nghi ngờ hắn có mưu đồ khác, chỉ là kiềm chế không nói mà thôi.

Hắn đang chơi đùa cùng với Phong Minh, hay là Phong Minh đang diễn kịch cùng với hắn đây?

Lúc này mới mở miệng, lại trực tiếp đề cập đến điều cốt lõi, khiến Khương Vọng không thể không tiếp tục nhìn hắn ta và phải đối mặt với giá trị của hắn ta.

"Bên ngoài đã náo loạn rất lâu. Nhưng hiện tại ngươi mới đi đến đây, chắc là đã đến đại từ đường tìm cái gì rồi đúng không?

Cũng tìm ở Tông Chủ Lâu rồi chứ? Không tìm thấy đúng không?"

Phong Minh nói đầy sâu kín.

Chẳng trách lại có câu "Biết người là khôn, biết mình là sáng".

Biết mình sao mà khó vậy. Biết người sao mà cũng khó thết Trong lòng Khương Vọng tự suy xét lại, hắn đi về hướng phía trước núi và đưa mắt trông về phía xa xa.

Bọn họ đang ở sau núi, nhưng trận chiến ở phía trước sơn môn đã dần dần lan đến đây.

Điều đó nói rõ tinh thần chiến đấu của đội ngũ bảo vệ núi của Thanh Vân Đình đã sụp đổ, vừa bị giết vừa rút lui.

"Không còn nhiều thời gian nữa." Hắn quay trở lại và nhắc nhở Phong Minh.

"Bí mật thực sự của Thanh Vân Đình, chỉ có không quá mười người biết được nơi đó!"

Phong Minh lấy ra một cái chìa khóa có hình dạng kỳ lạ từ trong hộp chứa đồ: "Cái chìa khóa này đang ở chỗ của ta. Ngươi nói xem ta có thể giúp được ngươi không?"

Nói cái chìa khóa này có hình dạng kỳ lạ, bởi vì nó thực sự có hình dạng như đình đài, một miếng mảnh dài, nhưng mái cong chạm góc, điêu khắc rất rõ ràng.

Và Vân Đỉnh tiên cung trong cơ thể Khương Vọng gần như đã phản ứng ngay lập tức.

Tòa nhà bị mất của Vân Đỉnh tiên cung lại bị làm thành "chìa khóa"!

Thanh Vân Đình mà Khương Vọng vẫn đang tìm kiếm lại ở trong tay Phong Minh!

Quá thú vị.

Phong Minh nghĩ rằng Khương Vọng muốn điều gì đó ở trong cái gọi là bí khố thực sự của Thanh Vân Đình, nhưng lại không biết là cái chìa khóa trong tay hắn mới là thứ Khương Vọng muốn tìm thấy nhất.

Tìm hoài thì không thấy, tự nhiên chui tới cửa, có được hoàn toàn không uổng phí thời gian!

"Ngươi quả thật có thể giúp được ta." Khương Vọng nói một cách nhẹ nhàng.

Phong Minh mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, chỉ cảnh giác mà lui về sau một bước: "Đừng có ý đồ xấu! Cho dù ngươi cầm được cái chìa khóa này cũng không biết bí khố nằm ở đâu, càng không biết làm thế nào để mở bí khố"

Nhưng Khương Vọng đã bay lên.

Phong Minh biết thừa rằng bản thân không phải là đối thủ của Vu Tùng Hải ẩn giấu tài năng rất sâu này. Cho nên phản ứng đầu tiên của hắn ta là đe dọa và giải thích sự thiệt hơn.

Nhưng không ngờ "Vu Tùng Hải" này vẫn chẳng có chút do dự nào, trực tiếp lao lên cướp lấy.

Trong lúc nhất thời hắn ta đã định thúc giục sức lực để hủy diệt cái chìa khóa trong tay, nhưng bỗng nhiên nghĩ lại, cái chìa khóa này quan trọng với Vu Tùng Hải như vậy, nên nó chính là món đồ bảo mệnh, không thể dễ dàng tiêu hủy được.

Bây giờ mà nghĩ sai thì hỏng hết, chậm một bước.

Thần thông Lạc Lối đã phát huy tác dụng hoàn mỹ tại thời điểm này.

Khương Vọng dùng một tay đè hắn lại, khiến hắn đứng im một chỗ. Dễ dàng lấy được "chìa khóa" từ trong tay hắn.

Trì Nguyệt mạnh hơn Phong Minh mà còn không thể đỡ được vài kiếm của Khương Vọng ở trong núi Trì Vân. Chứ đứng nói đến việc bây giờ Khương Vọng đã mạnh hơn rất nhiều so với khi còn ở núi Trì Vân.

Cùng là Nội Phủ, nhưng Phong Minh thậm chí còn không tiếp nổi một chiêu của Khương Vọng!

"Chìa khóa" rơi vào tay liền nhận sự triệu tập của Vân Đỉnh tiên cung, rơi vào giữa Ngũ Phủ Hải.

Khương Vọng buông lỏng tay, thả Phong Minh ra: "Nghĩ biện pháp chạy ra khỏi đây đi"

Phong Minh còn chưa kịp phản ứng, chìa khóa trong tay đã biến mất, còn Vu Tùng Hải thân bí đã xoay người rời đi.

Hắn ta hơi sững sờ, vội đuổi theo hô: "Đừng đi, đừng đi! Ta sẽ nói cho ngươi biết bí khố ở nơi nào, tất cả bảo vật trong bí khố đều là của ngươi. Chỉ cần ngươi cứu ta!"

"Ngươi không tìm được, ngươi không thể tìm thấy bí khố đâu, Tùng Hải!"

Hắn ta tuyệt vọng tìm kiếm các lý do để có thể cứu lấy mạng sống của mình, không ngừng gọi theo.

"Tùng Hải! Hơn nửa tháng này chúng ta sớm chiều ở cùng nhau, ta đã mang ngươi đi khắp mọi nơi, không có công lao thì cũng có khổ lao, dù sao cũng nên có chút tình cảm chứ!"

"Đưa ta đi trốn chung đi!"

Bước chân của Khương Vọng dừng lại, hắn rất nghiêm túc lắc đầu: "Ta không thể làm được."

Sau đó sải bước tiến vào trong màn đêm, chỉ để lại một câu nói lạnh như nước đá này.

Để lại cho Phong Minh sự tuyệt vọng vô tận.

Có vẻ rất lạnh, nhưng những gì hắn nói là sự thực.

Phong Minh coi hắn như là cây cỏ cứu mạng, đến chính hắn còn không chắc là mình có chạy trốn nổi không, thì liệu có cách gì mà mang Phong Minh theo chứ?

Trong đêm tối của sơn môn Thanh Vân Đình, Khương Vọng lặng lẽ phủ thêm nặc y.

Câu nói sau cùng của Phong Minh đã khiến hắn hơi xúc động, nhưng gần như chỉ dừng lại ở bước xúc động thôi.

Làm không được thì chính là làm không được.

Hắn không có trách nhiệm lại càng không có nghĩa vụ phải cứu Phong Minh, mà cho đến bây giờ hắn và Phong Minh cũng không tính là bạn bè.

Loại tình cảm gì và phải làm loại chuyện gì chứ.

Nếu là tiện tay thì hắn cũng không ngại giúp đỡ Phong Minh, chỉ xuất phát từ bản tính lương thiện mà thôi. Nhưng ở hoàn cảnh hoàn toàn không có cách nào như thế này... Hắn cũng sẽ không vì Phong Minh mà tự dồn mình vào đường cùng.

Nếu như người bị vây hãm ở chỗ này là An An, là Đỗ Dã Hổ, là Trọng Huyền Thắng, thì cho dù phải liều mạng hắn cũng sẽ cố cứu, không có gì phải cân nhắc cả.

Nhưng đây là Phong Minh, một người chẳng bao giờ bỏ đi sự đa nghỉ, cũng chẳng bao giờ trao đổi sự chân thành.

^ "Nghĩ cách tự chạy thoát thân thôi." Đây là lời đề nghị duy nhất mà Khương Vọng có thể nói.

Bên trong Ngũ Phủ Hải, Vân Đỉnh tiên cung vang lên tiếng âm ầm, Thanh Vân Đình từ trên trời rơi xuống, giống như đền Linh Không, Vân Tiêu các lúc trước vậy, rơi vào quần thể đổ nát của Vân Đỉnh tiên cung và hợp thành một thể một cách tự nhiên.

Đến tận bây giờ, ba tòa nhà bị mất được biết đến của Vân Đỉnh tiên cung đều đã trở về.

Điện Linh Không là nơi cung cấp nguyên khí liên tục không ngừng cho Vân Đỉnh tiên cung, tích góp từng ngày và cung cấp sức mạnh sống lại. Vân Tiêu các ngồi ở giữa trấn, tích hợp toàn bộ quần thể Vân Đỉnh tiên cung, giúp nó thành một chỉnh thế, khiến cho cái nơi tan hoang phế tích này chính thức có được khung xương của Vân Đỉnh tiên cung.

Mà Thanh Vân Đình có thể mang đến cái gì đây?

Bình Luận (0)
Comment