Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1127 - Chương 1127: Giãm Lên Trái Tim

Chương 1127: Giãm lên trái tim

Trong đám người này có đủ loại ánh mắt, có thù hận, có hèn mọn... cũng có cầu xin, nhưng lại không có ai dám nói cái gì hay là làm ra cái gì.

Bọn họ đều đã đã bị dọa sợ vỡ mật, ý chí chiến đấu hoàn toàn suy SỤP.

Ngay cả tông chủ Trì Định Phương liều chết đọ sức cũng không thể nhấc lên nổi một chút gợn sóng, những kẻ như bọn họ cho dù có thật sự làm ra cái gì đi nữa thì có thể có tác dụng gì cơ chứ?

Nếu như cây có chuyển động thì cũng là vì gió lớn thổi mà di động, không liên quan tới kiến càng liều chết lay động!

Thực tế như vậy bày ra ở trước mặt mỗi người, tạo thành từng đợt im lặng đầy áp lực và đau khổ.

Đám người im lặng, từng người bị Lương Cửu chỉ ra, lần lượt từng người đều không hề do dự bước ra.

Cho dù là một bầy gà, lúc bị người ta tóm lấy cũng biết bay nhào lên mổ cào.

Nhưng vừa hay những tu sĩ Siêu Phàm này vừa mới bị bóp tắt hết toàn bộ hy vọng, ngay cả con gà cũng không bằng.

Phương Hạc Linh không biết vì sao lại có một đôi mắt màu máu, đi tới trước xác của Phong Việt, hơi ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng sở soạng bên trong ngực của cái xác, trái tim còn chưa kịp lạnh đã bị moi ra.

Ánh mắt quái gở của gã nhìn quả tim kia, nhìn chăm chú thật lâu, sau đó hỏi: "Con của ngươi... trốn ở đâu?"

Quả tim trong tay đột nhiên nổ tung!

Phương Hạc Linh dường như đã nhận được câu trả lời. Gã đứng dậy, nhìn Yến Tử nói: "Ta đi bắt người tới."

Người tên Yến Tử đơn giản không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Lương Cửu.

Áp lực vô hình ép tới khiến cho bước chân của Lương Cửu trở nên khó khăn, nhưng y vẫn đi về phía trước.

Dần dần... người đứng ở trong bãi đất trống càng lúc càng nhiều, tu sĩ hai họ Phong-Trì trong sơn môn toàn bộ đều bị tập hợp tới trong bãi đất trống. Cả trai lẫn gái chen chúc nhau thành một đoàn. Đệ tử hai mạch ngày xưa kiêu căng ngạo mạn tự cao tự đại, bây giờ lại giống như con khỉ ở trong lồng giam bị vây xem.

Bọn họ lo sợ, nghi ngờ lẫn không yên lòng, không biết sắp tới phải đối mặt với loại vận mệnh như thế nào.

Nữ ma đầu kia nói muốn tập hợp bọn họ tới làm một chuyện thì phải? Chỉ hy vọng... thật sự chỉ là làm một chuyện!

Nếu như là người bình thường sẽ không có ai đi tin tưởng lời nói của ác ma, thế nhưng bọn họ lại không còn lựa chọn nào khác.

Cuối cùng Lương Cửu quay về trước mặt Yến Tử: "Người đã tìm lj đến.

"Được, ngươi làm rất tốt!" Yến Tử nhẹ giọng dịu dàng nói với y:

"Không cần sợ hãi, ta sẽ bảo vệ ngươi."

"Trịnh Phì!" Nàng ta quay đầu lại hét lên với Vạn Ác Nhân Ma:

"Ngồi xổm xa một chút, ngươi dọa sợ Tiểu Cửu rồi."

Trịnh Phì trả lại một cái liếc mắt xem thường, dừng nhỏ giọng lẩm bẩm với Lý Sấu, nghe lời dịch chuyển cái mông đi.

"Không, không có, hắn không có làm ta sợ."

"Ngươi thật hiểu chuyện." Yến Tử này quả thực là tình cảm dịu dàng như nước, nhẹ nhàng nói: "Lúc chúng ta vừa mới lên núi còn chưa có kết nối tốt, không cẩn thận đã giết chết không ít người. Trong đó chắc là cũng có đệ tử của hai họ Phong-Trì thì phải? Ngươi giúp tìm ra xác của bọn họ, chất đống ở chỗ này, có được không?"

Lương Cửu không có đường từ chối, lại càng không có dũng khí để từ chối.

"Được" Y chỉ có thể trả lời như vậy.

"Mấy người các ngươi" Yến Tử tiện tay chỉ mấy tu sĩ khác của Thanh Vân Đình không bị chọn: "Nghe theo A Cửu chỉ huy, bảo các ngươi khiêng ai thì khiêng người đó lên biết chưa? Hiểu chưa hả?"

Vì thế mấy tu sĩ này lại cùng với Lương Cửu đi khiêng xác.

Khi tất cả xác của tu sĩ hai mạch Phong-Trì chồng chất thành đống trên bãi đất trống xong rồi, Phương Hạc Linh cũng dẫn theo Phong Minh còn đang giãy dụa tới đây.

"Bỏ qua cho ta đi... bỏ qua cho ta đi mà..." Phong Minh run lập cập.

"Ngươi muốn gì? Muốn làm gì?"

Nhưng Phương Hạc Linh lại không trả lời hắn ta, cũng không ngăn cản hắn ta, chỉ dẫn theo hắn ta đi về phía trước!

Mỗi bước đi đều giống như giẫm lên tiếng tim đập.

(*)Nhân Ma: chỉ những kẻ hung ác giết người bằng cách thức tàn nhãn, ghê rợn.

Trong lúc Phương Hạc Linh đang bắt đầu ném đám người dẫn theo vào trong bãi đất trống, chuyện xưa kinh dị bắt đầu mở ra chương tiếp theo.

""Đều ở chỗ này hết à?" Yến Tử hỏi Lương Cửu.

Sau khi vị đệ tử đáng thương của Thanh Vân Đình này hết lần này tới lần khác nhớ lại xong mới lên tiếng nói: "Mấy cái xác này thật sự không thể nhận ra, những cái nhận ra được đều ở chỗ này."

Y không dám phạm một chút sai lầm nào, cũng không dám nói chệch đi dù chỉ một chút.

"Ôi, nhóc con đáng thương" Yến Tử xoa mặt của y: "Thật ra ngươi không cần phải khẩn trương như vậy, tỷ tỷ sẽ không làm hại ngươi."

"Ta không có khẩn... khẩn trương"

Giọng nói run rẩy của Lương Cửu hiển nhiên không hề có sức thuyết phục gì, nhưng Yến Tử cũng không truy cứu.

Nàng ta chỉ quay người lại nhìn Vạn Ác Nhân Ma: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chuyện của bản thân mình còn không biết quan tâm, hay là muốn chờ lão nương đút vào trong miệng của các ngươi hả?"

Trịnh Phì cũng không vì thái độ gắt gồng này mà nổi giận, ngược lại chỉ cười hì hì, cực kỳ lễ phép nói: "Vất vả cho ngươi rồi"

Lý Sấu cũng hùa theo nói: "Cảm ơn!"

Trịnh Phì chuyển từ tư thế ngồi sang tư thế đứng, lúc gã đứng lên giống hệt như một tòa núi thịt dựng đứng.

Gã mổ rộng bước chân, sải bước đi đến trước bãi đất trống, bàn tay duỗi vào trong đai lưng, cầm ra một cái đỉnh lớn hình vuông!

Theo hộp trữ vật Mặc Môn mở ra, đai lưng trữ vật đã là đồ vật tương đối cổ xưa, bây giờ rất hiếm có người sử dụng, số lượng tồn tại ở thế gian cũng cực kỳ ít ồi.

Nhưng khí tức của cái đỉnh lớn hình vuông này còn cổ xưa hơn cả cái đai lưng trữ vật kia nữa.

Nó được lấy ra từ trong đai lưng trữ vật giống như là bị người ta lục lọi nhặt ra từ trong cái kho hàng tối tăm không có ánh mặt trời, toàn thân bám đầy bụi bặm, kèm theo chuyện xưa cổ kính không người lắng nghe, làm cho người ta theo bản năng muốn hắc xì một cái.

^ Aml Cái đỉnh kia rơi xuống, nện mạnh lên trên mặt đất. Núi non đáp lại bằng một tiếng trầm đục vang vọng kéo dài.

Nó cao hơn một trượng, chiều dài và chiều rộng bằng nhau đều tâm khoảng một trượng. Bốn chân, hai cạnh, đều vuông vắn nghiêm chỉnh, cực kỳ đối xứng.

Thân đỉnh có khắc chữ nổi, chữ gần giống chữ Đạo, mặc dù không thể thông suốt được ý nghĩa của nó nhưng cũng không khó để nhận biết. Có điều cách sử dụng từ ngữ rất khó hiểu, lờ mờ giống như một lời cầu nguyện cổ xưa. (Chữ nổi này không phải là chữ viết của Dương quốc, chính xác là chữ viết đột ngột nổi lên ở trên thân đỉnh).

Trịnh Phì cũng không nói chuyện, chỉ tiện tay nhấc một cái xác ở trên mặt đất lên, ném vào bên trong cái đỉnh lớn.

Cái đỉnh kia cũng không phải là sâu không lường được, có điều một người trưởng thành không hề nhỏ gầy bị ném vào như vậy mà lại không hề gây ra một chút tiếng động nào. Chỉ là ở vị trí cuối đỉnh bất chợt bùng lên ngọn lửa màu đỏ máu!

Tu sĩ hai mạch Phong-Trì tập trung lại cùng một chỗ, cảm giác sợ hãi phút chốc dâng lên tới đỉnh điểm.

Mấy Nhân Ma này... dường như muốn nấu con người làm thức ăn!

Bình Luận (0)
Comment