Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1136 - Chương 1136: Toán Mệnh

Chương 1136: Toán Mệnh

"Ngươi tới sớm như vậy, vì sao không giết Diêu Khải?" Trịnh mập nhìn một lúc, đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan.

Quẻ Sư không hề ngẩng đầu, chỉ nhìn chăm chú vào tốc độ chảy cân bằng huyết dịch, nói: "Ta giết Diêu Khải thì các ngươi liền sống không nổi rồi. Hàn Húc bây giờ có chuyện rất quan trọng, cho nên chuyến đến Thanh Vân Đình này mới có thể thành công.

Chúng ta không thể so sánh với chuyện quan trọng đó được."

Máu tươi của nam nhân trần trụi kia chảy theo những đường vân trên đài đá, tụ lại trong một miệng lõm nông.

Miệng lõm nông này giống như một cái nghiên mực, còn máu tươi chính là mực.

Ông ta nhúng ngón trỏ vào trong nghiên máu, tùy ý để máu tươi bao bọc ngón tay, cảm thán: "Đây chính là điểm chừng mực."

Trịnh mập không nói gì nữa.

Hắn ta có chút bất mãn với việc bị Diêu Khải truy sát chật vật, nhưng Quẻ Sư đã giải thích rồi. Lời giải thích cũng rất hợp lý.

Mà hắn ta là một người hiểu lý lẽ.

"Đúng rồi." Quẻ Sư nhẹ nhàng bắt đầu quấy tay nói: "Đối với người kia, chính là người mà các ngươi muốn ta tính. Các ngươi còn có thông tin gì chi tiết hơn không?"

"Hào phóng" Trịnh mập không hiểu vì sao lại cười.

"Hắn là một người rất hiểu đạo lý" Lý gầy lại nhấn mạnh thêm một lần.

Quẻ Sư hỏi thông tin, mọi người đều phải trả lời.

Ngay cả Yến Tử đang tán tỉnh Lương Cửu cũng "tranh thủ" trả lời một câu: "Độn pháp rất cao minh, mỗi một bước bước qua, đều để lại một ấn ký hình đám mây màu xanh"

Nói xong còn lặng lẽ nhéo Lương Cửu một cái.

Lương Cửu vội vàng nói: "Hắn, hắn tên là Vu Tùng Hải, do Phong Minh tiến cử vào tông"

Suy nghĩ một chút, y lại nói thêm: "Tông thủ Phong Việt đánh giá hắn rất cao, tông thủ Trì Lục cũng rất yêu quý hắn. Đúng rồi, kiếm thuật rất tốt!"

Y đem mọi thông tin mà mình biết đều nói ra.

Một màn Vu Tùng Hải thong dong bước ra từ trong bóng tối, cứu người ra từ trong tay tứ đại nhân ma kia, y sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên.

Nhưng người Vu Tùng Hải cứu không phải y.

Quẻ Sư di chuyển ánh nhìn, rơi vào trên người Phương Hạc Linh.

Phương Hạc Linh vẫn bình tĩnh lau chùi chủy thủ, nói: "Nhìn qua rất tự tin."

Gã ta chỉ nói một câu như vậy.

Quẻ Sư thu hồi tầm mắt.

Chủy thủ đã được lau chùi sáng như gương, thậm chí sắc bén đến chói mắt.

Nhưng gã vẫn còn lau.

Gã vẫn luôn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, có nhiều thứ có muốn lau cũng chẳng lau đi được.

Nhưng vẫn phải kiếm chuyện mà làm phải không?

Nếu không thì biết dựa vào đâu mà sống bây giờ?

Gã hiểu rõ cái tên nhãi dùng tên giả Vu Tùng Hải kia hơn bất cứ ai ở đây.

Tên, tuổi, xuất thân, thậm chí thói quen sinh hoạt của người đó...

Gã chẳng có hảo cảm gì đối với tên kia, trước đây không, hiện tại không, chắc hẳn sau này cũng sẽ không có.

Trước kia gã ghét việc tên kia luôn ưỡn thẳng sống lưng ngẩng thẳng đầu mà sống, đối mặt với tam đại gia tộc ở thành Phong Lâm cũng không hề luồn cúi.

Gã nhớ đến những lúc đường huynh nhắc đến tên kia, đều luôn vừa tán thưởng vừa xen lẫn một chút ghen tị.

Gã trước kia không biết tên kia có gì đáng để ghen tị.

Lần này chẳng qua chỉ vội vã nhìn thoáng qua.

Nhưng chỉ một cái nhìn thoáng qua này liền khiến gã cảm thấy, tên kia vẫn như lúc ban đầu, chẳng hề thay đổi chút gì.

Vẫn kiêu ngạo, vẫn kiên định, vẫn dũng cảm, vẫn một lòng trước sau như một, thấy bất bình liền rút kiếm tương trợ.

"Không thay đổi..." điểm này thật sự khiến cho người ta cảm thấy rất ghen kị.

Hắn dựa vào đâu mà không hề thay đổi chứ?

Rõ ràng mọi thứ đều thay đổi!

Sau nhiều năm, rốt cuộc gã cũng đã hiểu rõ, vì sao đường huynh lại ghen tị rồi.

Nhưng đã qua nhiều năm rồi.

Gã biết quá nhiều thông tin về tên kia.

Gã biết nếu giao những thông tin này cho Quẻ Sư, tuyệt đối có thể tính ra vị trí của tên đó.

Nhưng vì sao cuối cùng gã lại không nói?

Vì sao chứ?

Phương Hạc Linh vẫn luôn hơi cúi đầu, lau thanh chủy thủ.

Thanh chủy thủ kia giống như vĩnh viễn đều lau không sạch.

Gã không có đáp án.

Đại khái chỉ là không muốn nói mà thôi.

Sau khi nghe mọi người nói qua một lượt, Quẻ Sư hơi suy nghĩ, nhấc ngón tay đang nhúng trong máu lên.

Bên cạnh hõm nông trên đài đá, có một chỗ bằng phẳng, không có đường vân. Giống như một tờ giấy trắng.

Quẻ Sư liền nhúng máu, viết lên chỗ đó một chữ "vân" rồng bay phượng múa.

Chữ viết bay bổng như tiên, nhưng màu sắc lại vô cùng dữ tợn.

Sau khi viết xong chữ này, năm lỗ máu trên cơ thể trần trụi của nam nhân kia liền lập tức dừng chảy máu, người cũng ngừng thở, chết rồi.

Quẻ Sư bình tĩnh nhìn chữ này, nhìn một lúc lâu bỗng nhiên nhắm mắt lại.

Khóe mắt chảy xuống hai dòng máu.

Nhìn cực kỳ đáng sợ.

"Sao vậy?" Trịnh Phì hỏi.

Quẻ Sư nhắm mắt không nói, một lúc lâu sau mới mấp máy môi:

"Nhân quả quá sâu, quá nặng, ngay cả ta cũng nhất thời không thấy rõ lắm"

Lúc này chữ bằng máu tản đi, đài đá sụp đổ, hòa vào bùn đất.

Trịnh Phì lại nhếch miệng cười: "Càng thú vị hơn rồi!"

Lý Sấu thì lại kinh ngạc hỏi: "Món đồ chơi của chúng ta lợi hại như vậy sao?"

Khóe mắt Quẻ Sư đã ngừng chảy máu, nhưng vẫn nhắm mắt như cũ, dường như đang tự kiềm chế bản thân không nên nhìn gì đó vậy.

"Nhưng chính việc tính không ra, bản thân nó đã là một loại đáp án" Ông ta nhẹ nhàng đáp.

Sau đó ông ta bắt đầu cười.

"Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha"

Trong ánh mắt kinh ngạc của những nhân ma khác.

Ông ta cười điên cuồng.

"Là Tiên Chủ đó!"

Ông ta nặng nề nói.

Sau khi rời khỏi phủ Thuận An, Khương Vọng không dừng lại ở bất cứ đâu, một đường cải trang, đi qua Vĩnh Hoài, Phú Xuân, sau đó rời khỏi biên cảnh Ung quốc.

Cứu Phong Minh, phần còn lại phải dựa vào chính bản thân hắn ta rồi.

Hắn ta lựa chọn như thế nào, làm sao sống tiếp thì đều là chuyện của chính hắn ta.

Khương Vọng cũng có cuộc sống của chính mình, không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với mọi người.

Cửu đại nhân ma gây ra chuyện ầm ĩ như vậy ở phủ Thuận An, đối với hắn - một người ôm mục đích khác thâm nhập vào biên cảnh Ung quốc - trong khoảng thời gian tiếp theo sẽ không quá yên bình.

Hơn nữa hắn căn bản cũng không nói rõ lai lịch của mình, nên việc nhanh chóng rời khỏi biên cảnh Ung quốc mới là lựa chọn sáng suốt.

Còn chuyện Phong Minh sau này thế nào, hành động sắp tới của giáo đồ Vô Sinh giáo ở Ung quốc theo lời người thần bí kia, hay chuyện vì sao Phương Hạc Linh lại trở thành một trong cửu đại nhân ma...

Thật ra mà nói so với sự an toàn của bản thân, thì đều chẳng quan trọng.

Trong số những chuyện này, chuyện khiến hắn để ý đến thật ra chỉ có manh mối liên quan đến Trương Lâm Xuyên. Nhưng một người có thể đấu với thần U Minh, lại còn có thể đấu thắng thì hắn hiện tại không thể nào đối phó được.

Hắn đã quyết định, trong một khoảng thời gian ngắn nữa... hắn sẽ không có ý đồ gì với Trương Lâm Xuyên. Địch mạnh ta yếu, vậy thì ta trốn.

Lần sau lúc đến tây cảnh, hắn không còn là hắn bây giờ, vấn đề hiện tại có lẽ cũng không còn là vấn đề nữa.

Bình Luận (0)
Comment