Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1141 - Chương 1141: Huynh Đã Lên Đường Rồi?

Chương 1141: Huynh đã lên đường rồi?

Người tế ti trẻ tuổi của thần miếu thần Nguyên Thiên kia, sau khi ra khỏi gian phòng của Khương Vọng, không cần ai dẫn đường, quen cửa quen nẻo vòng vèo một lúc, đi đến trước một gian phòng, đẩy cửa vào.

Trong phòng có không ít người đang ngồi, nhìn cách ăn mặc thì những người này không phú cũng quý.

Nam tử trẻ tuổi mặc võ phục lúc trước uống rượu với hắn ta cũng ở đây, nhìn thấy hắn ta trở về, liền cười trách: "Mọi người đều đến đủ cả rồi, lại không thấy Nguyên huynh! Huynh vừa đi đâu về vậy, trốn để khỏi uống rượu hả?"

Nam tử họ Nguyên cười to: "Rượu là thuốc hay cứu thế, rượu ngon như vậy, tại sao ta lại trốn được?"

Vung tay áo một cái, vô cùng khí phách nói: "Rót đầy cho ta!"

Đã sớm có người thức thời dâng chén rượu lên cho hắn ta, mời hắn ta ngồi xuống.

Trong số những người đang ngồi, có thể thấy bọn họ đều vây quanh ba người.

Một là nam tử mặc võ phục, một là nam tử họ Nguyên, còn một người chính là một mỹ nhân mặt mày như họa, vô cùng mị hoặc.

Nàng ta ngồi một mình một chỗ, giữa một đám quý tộc của Hòa quốc, cũng không hề lộ vẻ yếu kém, ngược lại khiến cho người ta không thể không chú ý đến.

Nàng ta khẽ hé môi hồng, giọng nói cũng nhẹ nhẹ nhàng nhàng, trêu chọc lòng người: "Nguyên Dã đại nhân đúng là tửu trung hào kiệt"

Mỗi một chữ nói ra đều khiến lòng người rung động.

"Không phải ta thích rượu như mạng" Nguyên Dã nâng chén lên một hơi cạn sạch.

Ánh mắt không hề kiêng kỵ nhìn chằm chằm mỹ nhân kia: "Ta chỉ muốn... uống nhiều một chút thôi, vẫn mong Muội Nguyệt cô nương có thể tha thứ cho sự lỗ mãng của ta!"

Những lời mà hắn ta đã nói với Khương Vọng lúc trước thật sự không phải là khoác lác.

Những người ở đây, không phú cũng quý, ai ai cũng có sức ảnh hưởng nhất định đối với Hòa quốc.

Hắn ta lại chẳng hề nhìn đến, mà tự làm theo ý mình.

Muốn tới thì tới, muốn uống thì uống, muốn đùa giỡn mỹ nhân thì liền đùa giỡn mỹ nhân.

Những người khác cũng không hề có cảm giác bị xúc phạm, ai ai cũng cười vui vẻ, hiểu chuyện săn sóc, không ai quấy rầy ai.

Dưới ánh mắt vô cùng áp bách và soi mói của Nguyên Dã.

Muội Nguyệt cười nhẹ một tiếng.

Tiếng cười kia như lơ lửng giữa không trung, uyển chuyển xâm nhập lòng người.

Nàng ta cười nói: "Nguyên Dã đại nhân là con trai thần mệnh, vô cùng tôn quý. Nhất cử nhất động đều liên quan đến Thiên Quân.

Vừa hiển quý lại vừa hào kiệt, sao lại lỗ mãng được?"

Lời này nâng Nguyên Dã lên rất cao, lại vô cùng dịu dàng, hóa giải lời đùa giỡn của hắn ta. Khiến người ta chẳng thể tức giận.

Nguyên Dã nhìn quanh một chút, cũng cười nói: "Muội Nguyệt cô nương quả là rất giỏi ăn nói!"

Nhưng hắn ta đã thu lại khí thế bức nhân lúc nãy.

Mọi người liền dồn dập hùa theo.

Người này khen Nguyên đại nhân tôn quý thế nào, người kia khen Muội Nguyệt cô nương săn sóc ra sao.

Rượu qua ba lượt, nam tử mặc võ phục áp hai tay xuống: "Dụng ý lần này Muội Nguyệt cô nương tới, mọi người đều đã rõ ràng.

Chuyện làm ăn này có làm được hay không, làm như thế nào, vẫn phải nhanh chóng đưa ra một câu trả lời chắc chắn. Thời gian không nhiều, mọi người đều bận rộn"

Đôi mắt câu hồn đoạt phách của Muội Nguyệt nhẹ nhàng lướt qua: "Tiểu nữ chưa quen cuộc sống ở đây, vẫn mong được mọi người chiếu cố nhiều hơn"

"Không dám không dám..."

Một nam tử trung niên vừa nói liền bị ngắt lời: "Hôm nay không Ị?

nói chuyện chính sự, chỉ uống rượu thôi, uống rượu đi Nam tử trung niên kia cũng không hề tức giận nuốt lại lời muốn nói, trên khuôn mặt vẫn treo một nụ cười tươi.

Muội Nguyệt thu mọi chuyện vào trong mắt, lại khẽ cười nói:

"Nguyên đại nhân nói đúng. Hôm nay Muội Nguyệt mời khách, vốn là một buổi tụ họp nhỏ của bằng hữu, nếu nói đến chuyện làm ăn, ngược lại lại quá thô tục rồi. Vậy thì chúng ta hàn huyên một chút về phong cảnh Hòa quốc đi, thế nào? Cũng giúp cho Muội Nguyệt mở mang tầm nhìn một chút, biết được cảnh đẹp cỡ nào mới có thể nuôi dưỡng ra những lang quân khí phách như các vị ở đây."

Rõ ràng là nàng ta gánh trách nhiệm nặng nề của Tam Phần Hương Khí lâu mà đến, nhưng nàng ta lại không hề nóng lòng.

Ngược lại biểu hiện còn lạnh nhạt hơn so với những người Hòa quốc bản xứ này.

Giống như chuyện này cũng chẳng hề quan trọng.

Mọi người ngồi đây khó hỉu trao đổi ánh mắt, đều có những suy tính của riêng mình.

Đương nhiên Nguyên Dã không thèm để ý đến điều này, hắn ta thật sự không thèm quan tâm.

Hứng thú bừng bừng nói: "Phong cảnh Hòa quốc phải động lòng người thì mới có thể thu hút được giai nhân đến đây tìm hiểu chứt Lại nói, lúc nãy ta đã gặp một tiểu tử rất thú vị, cũng là người ngoại quốc..."

"Cái gì? Huynh đã lên đường rồi?"

Thái Hư Huyễn Cảnh, trong đình Ngân Hà, Trọng Huyền Thắng kinh ngạc: "Không ở chơi với An An bé nhỏ lâu hơn chút nữa sao?"

Khoảng thời gian, thư từ qua lại giữa hai người vẫn lúc có lúc không, thậm chí bởi vì ai cũng bận việc của mình nên thư lại ít hơn, đây cũng là lần đầu gặp lại trong đình Ngân Hà.

"Sao đây?" Khương Vọng cười đùa nói: "Huynh thay mặt Tề quốc không chào đón ta?"

"Ngài là Thanh Dương Trấn Nam, Bổ đầu thanh bài Tứ phẩm, là thiên kiêu Đại Tề đầu đường cuối ngõ đều biết. Ta cũng không muốn hoan nghênh, không biết làm sao huynh càng có thể đại biểu Tề quốc hơn ta!"

Trọng Huyền Thắng cười híp mắt: "Chẳng qua là gần đây Lâm Tri cũng không có chuyện gì, trấn Thanh Dương kinh doanh rất tốt, tiểu thị nữ của ngươi xem như đã rèn luyện ổn rồi, Đức Thịnh thương hội của chúng ta cũng ngày vào (1) đấu vàng... Huynh thực sự có thể ở với An An lâu hơn, dù sao nó cũng còn nhỏ, cần người bầu bạn."

(1 đấu: đơn vị đo lường, mười lít bằng một đấu "Ta cũng muốn lắm. Nhưng giờ ta ở Lăng Tiêu Các cũng là làm phiền người ta..."

Khương Vọng thở dài bất lực, nói lượm lạt một vài chuyện dạo gần đây ra nói.

Cả mặt Trọng Huyền Thắng kỳ quái nhìn hắn: "Ngươi thừa lúc Trang Ung quốc chiến, lẫn vào Trang đô giết Phó Tướng của người ta?"

"Mặc dù huynh tổng kết lại hình như có hơi quái lạ, nhưng cũng có thể hiểu như vậy." Khương Vọng nói.

Phó Tướng tính là gì chứ, đến Thái Tổ ta cũng giết rồi... Đương nhiên, lời này hắn đành giấu trong lòng, không có mặt dày nói ra.

Bình Luận (0)
Comment