Từ Tinh Nguyệt Nguyên về sau, Khương Vọng không dừng lại trong suốt cuộc hành trình.
Qua Dương địa nhưng không vào Thanh Dương, trực tiếp xông thẳng đến Lâm Tri.
108 cửa thành Lâm Tri, Trọng Huyền Thắng chờ ngoài cửa chữ "Tín".
Chọn ở cửa này, có nhiều thâm ý.
Lúc Khương Vọng mới đến Lâm Tri, Trọng Huyền Thắng chính là dẫn hắn đi cửa chữ "Tín", để nhắc nhở Tụ Bảo thương hội, làm người thì nói lời phải giữ lấy lời.
Sau đó, Tụ Bảo thương hội cố chấp hủy hẹn, Tô Xa trốn tránh không gặp, mới có chuyện Trọng Huyền Thắng dụng mưu, moi tim Hứa Phóng ngoài Thanh Thạch Cung. Tụ Bảo thương hội to như thế, bị nghiêng ngả như núi lỡ.
Đến giờ, Tụ Bảo thương hội sớm đã bèo dạt mây trôi, Tô Xa từng vang dội một thời, vậy mà lại chết trước mặt Khương Vọng, tan biến vào bùn đất, trộn lẫn vào tro tàn.
Hiện nay, Khương Vọng như hẹn quay về, lại sẽ vì bằng hữu, xông đến đảo Huyền Nguyệt.
Vẫn là ở cửa chứ "Tín" này.
Tin người, là tin lời người nói, nói thì phải làm, làm phải có kết quả.
Ngay khi Khương Vọng từ cuối quan đạo đi tới, lại lần nữa vào ba trăm dặm dưới thành Lâm Tri nguy nga, nhìn thấy trước cửa thành, bóng dáng to béo quen thuộc kia, cùng Thập Tứ cả người khoác trọng giáp như cũ đứng ở phía sau.
Dù rằng đi một đường rất mệt mỏi, dù vướng mắc chuyện của Trúc Bích Quỳnh, hắn vẫn cười.
"Bọn huynh đang chờ gì đó?" Hắn từ đằng xa hỏi.
Thập Tứ vẫn không thích nói chuyện, trốn trong trọng giáp, đứng ở đó như pho tượng, chỉ giơ tay lên.
Trọng Huyền Thắng cười đến híp mắt.
So với sự khó khăn khi hắn ta và Khương Vọng lần đầu vội đến Lâm Tri, thì giờ đây thế lực của hắn ta ở Lâm Tri đã khác xưa.
Trên cơ bản đã dần xâm chiếm một phần việc làm ăn của Trọng Huyền Tuân, chỉ còn một vài cơ sở không thể lay động. Những phần đó, trừ phi Trọng Huyền Tuân hoàn toàn rút khỏi trận tranh đoạt vị trí Tộc Trưởng, bằng không sẽ mãi chỉ đi theo Trọng Huyền Tuân. Tựa như Đức Thịnh thương hội của Trọng Huyền Thắng, như Ảnh vệ mà Trọng Huyền Trữ Lương giúp hắn gầy dựng, và cũng như Thập Tứ.
Là con cháu thế gia hạng nhất nhì trong thành Lâm Tri hiện nay, Trọng Huyền Thắng chỉ dẫn Thập Tứ đến đón tiếp Khương Vọng.
Giữa bọn họ, vốn cũng không cần phô trương, không cần những chi tiết mang vẻ bề ngoài kia.
Sau khi đánh nhau với Vương Di Ngô, toàn Lâm Tri đều biết dù là lúc nào, Khương Vọng đều sẽ chống đỡ cho Trọng Huyền Thắng, Trọng Huyền Thắng cũng tương tự.
"Đang chờ huynh!" Trọng Huyền Thắng nói.
Hắn ta bước lên một bước.
Năm trước, Vương Di Ngô tập kích không thành, bị Khương Vọng đánh bại. Lại có Hung Đồ Trọng Huyền Trử Lương ra mặt, hai vị Hầu gia của Trọng Huyền gia cùng tạo áp lực, đòi công đạo ở chỗ Trấn quốc Đại nguyên soái, kết cục phạt Vương Di Ngô vào doanh trại tử tù, ba năm không quay lại Lâm Tri.
Việc cạnh tranh theo từng giai đoạn của Trọng Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân, liền có một cái kết lấy Trọng Huyền Thắng toàn thắng làm kết quả.
Đưa Trọng Huyền Tuân vào Tắc Hạ Học Cung, đuổi Vương Di Ngô khỏi thành Lâm Tri, còn khiến rất nhiều chịu họa vì Tụ Bảo thương hội sụp đổ.
Đã không còn ai nghi ngờ, tư cách tranh đua với Trọng Huyền Tuân của Trọng Huyền Thắng.
Nhưng đến nay, Trọng Huyền Tuân chưa kịp hạ cờ chính thức, vẫn là cửa ai lớn nhất của Trọng Huyền Thắng.
Sau khi Khương Vọng đi, Trọng Huyền Thắng đã không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chuyên tâm tu hành, rõ ràng là cố gắng để rút ngắn chênh lệch tu vi giữa hai người.
Rất nhiều người đều đang đợi, nhìn xem khi nào Trọng Huyền Thắng viên mãn Đằng Long, khấu khai Nội Phủ, xem hắn ta hái được thần thông gì.
Nhưng trái lại, Trọng Huyền Thắng không nóng vội, xác định ở Đằng Long Cảnh rèn luyện thêm nữa.
Đến mức dần dần có tin đồn truyền rằng hắn ta có phải là bị Vương Di Ngô đánh đến mất tiềm lực, mất đi khả năng hái được thần thông, mới lề mề không chịu khấu khai Nội Phủ.
Bằng không lúc ấy hắn ta không có xảy ra chuyện gì lớn, thì sao Hung Đồ lại giận không đến mức kiểm được, không tiếc đối cứng với quần thần?
Lời đồn ngày càng nghiêm trọng, Trọng Huyền Thắng vẫn luôn không phản ứng lại, vẫn giữ vững thế lực và tu hành.
Hôm nay, mọi lời đồn đại đều sẽ không đánh tự tan.
Bởi vì Trọng Huyền Thắng vừa bước ra, khí thế đã tăng vọt.
"Đạo mạch nhảy thành rồng, một khi bay ra biển.
Sẽ gặp Ngũ luân quang, chém mở ra Thiên Địa."
Đoạn thơ ngắn nặc danh được tu hành giới lưu truyền xưa nay, nói hết sắc màu khi tấn chức Nội Phủ.
Từ Thông Thiên Hải, đến Ngũ Phủ Hãi, Đằng Long vừa nhảy, khấu khai Nội Phủ!
Trong bí cảnh Thiên Phủ, Trọng Huyền Thắng sớm đã xác định thần thông.
Lúc này, từng bước đi lên phía trước, khí thế liên tục tăng lên.
Người chợt nhô lên, cơ thể vốn mập mạp chợt giãn nở, phình to!
Một trượng, hai trượng, ba trượng...
Thân hình hắn ta tăng vọt dẫn đến sự kinh hô của bách tính lân cận cửa thành.
Tường thành của Lâm Tri cao tới ba mươi ba trượng, mà thân hình lúc này của Trọng Huyền Thắng, cao gần bằng một nửa tường thành, gần mười lăm trượng!
Thần thông, Pháp Thiên Tượng Địa!
Người khổng lồ này đứng ở bên ngoài thành Lâm Tri, bước một bước dài, dùng tay bắt lấy Khương Vọng.
Giọng to như sấm, chấn động đến tan cả mây xanh ở trên trời:
"Có bằng hữu từ phương xa đến, lâu không hỏi thăm!"
Một bàn tay lớn, che lấp trời đất, thắng đứng như núi cao lật ngược.
Chắc là ghi hận Khương Vọng trong Thái Hư Huyễn Cảnh hăm hăm ép người, liên tục phát động khiêu chiến, nên chuyện này Trọng Huyền Thắng chưa hề thương lượng trước với hắn.
Nhưng Khương Vọng không sợ, không loạn, chỉ nói một tiếng:
"Đến hay lắm!"
Chân đạp mây xanh, ung dung thoát ra khỏi lòng bàn tay của Trọng Huyền Thắng.
Trên không trung, từng đám mây xanh, tụ rồi lại tán.
Một bước rời chưởng thế, một bước tiếp cận thân hình người khổng lồ, lại thêm một bước, đã ở trên đỉnh đầu!
Mỗi một sợi tóc dài của người khổng lồ, đều to lớn như mãng xà, chen lút nhút lại với nhau, quấn lại thành một cái búi tóc không được đẹp cho mấy. Lúc này, xếp chồng trước mặt Khương Vọng, vừa dày lại vừa nặng.
Thường ngày, búi tóc của Trọng Huyền Thắng đều do Thập Tứ xử lý. Nhưng thiên phú của Thập Tứ hiển nhiên chủ yếu là trên trọng kiếm, trình đồ cài tóc xoàn xoàn.
Khương Vọng cười to: "Lâu rồi không gặp, bèn giúp huynh sửa chỗ tóc rối này vậy!"
Trường Tương Tư ra khỏi vỏ, hàn quang chợt động.
"Huynh đệ tốt, không thể!"