Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1172 - Chương 1172: Đại Bá Phụ Nghĩa Bạc Vân Thiên (1)

Chương 1172: Đại bá phụ nghĩa bạc vân thiên (1)

Trọng Huyền Minh Quang nói không cần lấy hơi, nói đến là êm tai đẹp mắt. Đại khái cũng là vì từ nhỏ lão ta giao tế đã quen.

"Bá phụ dạy rất đúng" Trọng Huyền Thắng không chút buồn bực, chỉ cười híp mắt nói: "Không biết hôm nay nhiều người tập trung thế này là muốn ép ta làm gì đây?"

Hắn ta ngồi xuống, như một tòa núi nhỏ: "Cứ việc nói xem nào"

Giọng nói cũng rất nhẹ nhàng linh hoạt.

Nhưng hắn ta vừa dứt lời, âm thanh khóc lóc huyên náo kêu gào trong viện lập tức im bặt.

Trong Huyền công tử, uy phong!

Cho đến bây giờ, ở Lâm Tri không cần phải giới thiệu Trọng Huyền Thắng là ai.

Dù là kẻ ngốc cũng biết sức nặng của lời nói của Trọng Huyền Thắng thế nào, khác xa với Trọng Huyền Minh Quang. Cùng có họ Trọng Huyền nhưng Trọng Huyền Minh Quang hoàn toàn không có tư cách đại điện Trọng Huyền gia.

Lúc này dù Trọng Huyền Thắng đang cười đến là xán lạn, nói chuyện đến là hòa hoãn, nhưng chỉ một chữ "bức" ở đây chắc chắn người già trẻ em nơi này không thể chịu nổi rồi.

Thậm chí, toàn bộ Lâm Tri cũng không có bao nhiêu người có thể chịu nổi.

Dù Trọng Huyền Minh Quang dung túng và hứa hẹn bao nhiêu lợi ích cũng không lại nổi.

""A Thắng, cái này là ngươi không đúng, sao có thể nói người khác bức ngươi được?"

Trọng Huyền Minh Quang lập tức cậy già lên mặt nói: "Người ta sống không nổi nữa rồi, chúng ta lại không chịu trách nhiệm sao?"

Nói ông ta ngu xuẩn thì ông ta cũng có tí khôn vặt, cũng biết cách cư xử ăn nói.

Nhưng nói ông ta thông minh thì... lúc này ông ta quá ngu xuẩn rồi! Cư xử ăn nói cũng không ra sao.

Những người này đến biệt phủ Hà Sơn khóc rống, nào phải chỉ là tát vào mặt Trọng Huyền Thắng đâu? Nói nghiêm trọng thì đây là đang hắt nước bẩn vào cả họ Trọng Huyền đấy.

Màn kịch khóc gào trước cửa biệt phủ Hà Sơn này, là đang khiêu khích những người chia cắt chuyện làm ăn của Trọng Huyền Tuân.

Nhưng dù nói thế nào đi nữa thì đây cũng là chút cố gắng giãy dụa cuối cùng của một người phụ thân dành cho nhi tử đang bế quan tu hành trong Tắc Hạ Học Cung của mình.

Mắt thấy thế của Trọng Huyền Thắng ngày càng lớn, hắn ta lại lấy được thần thông đỉnh cấp Pháp Thiên Tượng Địa, Trọng Huyền Minh Quang rất lo lắng trước khi Trọng Huyền Tuân rời khỏi Tắc Hạ Học Cung thì vị trí gia chủ đều đã đâu vào đấy.

Mặc dù có lẽ ông ta không lam gì mới là giúp Trọng Huyền Tuân đó.

Ông ta rất tin tưởng vào con trai mình, rất kiêu ngạo vì con trai mình. Nhưng hiển nhiên, ông ta không hiểu rõ Trọng Huyền Tuân đáng sợ tới mức nào. Chỉ một cái tên này đã chứa đựng sự mong chở của mọi người, mọi chuyện còn lâu mới kết thúc.

Ông ta không hiểu gì hết.

Có lẽ, ông ta còn cảm thấy, sở dĩ Trọng Huyền Tuân nổi bật như vậy là nhờ người làm cha là ông ta vất vả đó.

"Bá phụ nói đúng, là nên chịu trách nhiệm. Khẳng định Trọng Huyền gia chúng ta sẽ chịu trách nhiệm"

Trọng Huyền Thắng cung cung kính kính nói với Trọng Huyền Minh Quang. Hắn ta hoàn toàn không có lý do gì để không cung kính với người bá phụ này của mình, thậm chí hắn ta còn hy vọng bá phụ sẽ thật vui vẻ, trường mệnh tram tuổi.

"Có điều.

Việc này cứ thong thả một lát, hãy để tiểu chất xử lý chút việc nhà trước đã."

Hắn ta xoay người lại, nhìn hai nô bộc trông cửa, bình thản hỏi:

"Chức trách của các ngươi là gì?"

Hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không dám không trả lời, đành nơm nớp lo sợ mà đáp: "Bảo vệ cho công tử ạ."

"Vậy các ngươi có làm được chưa?" Trọng Huyền Thắng nhàn nhạt hỏi lại.

Câu hỏi không nặng không nhẹ, lại như núi cao ép xuống.

Hai nô bộc giữ cửa khó xử, lập tức mặt xám như tro quỳ rạp xuống đất.

Một người giải thích: "Đại gia nhất định bắt phải dẫn bọn họ vào, chúng tiểu nhân không dám cản..."

"Không cần giải thích với ta" Trọng Huyền Thắng khoát tay ngăn lại: "Trọng Huyền gia ta nhiều đời tranh công trên chiến trường, trị gia như trị quân, đây là nhiệm vụ của các ngươi mà không kêu lên một tiếng đã thả người đi vào. Ta làm sao có thể để cho các ngươi giữ cửa nữa? Ra hậu viện lãnh phạt đi!"

"Vâng!"

Hai gia định canh cửa sợ hãi rời đi.

Trọng Huyền Minh Quang còn định nói gì đó, nhưng chẳng hiểu sao thấy đứa cháu trai này chỉnh lý phủ đệ như thế lại quên luôn lời định nói.

Có vẻ tên mập này đã lớn thật rồi. Ông ta nghĩ bụng.

Trong một chớp mắt, ông ta hoảng hốt như thấy được bóng dáng Minh Đồ...

"Thôi." Bỗng nhiên ông ta không còn hứng thú gì nữa, đang muốn đem người đi, thả cho đứa cháu béo này một đường.

Nhưng ông ta chợt nghe Trọng Huyền Thắng nói: "Chuyện này dễ làm thôi"

Dễ làm?

Trọng Huyền Minh Quang nổi giận. Đây chính là "mưu kế" ông ta vắt óc mới nghĩ ra được đấy, sao thằng nhóc mập này lại dám khinh thường?

"Ngươi nói xem nào?" Ông ta xụ mặt, bày ra uy nghiêm, nói: "Nếu bất công, bá phụ cũng sẽ không thuận theo ngươi."

Trọng Huyền Thắng cười cười đáp: "Không dám"

"AI?

Có tiếng kêu thảm thiết từ phía hậu viện vọng ra, chắc hẳn là hai gia đinh canh cửa kia đang chịu phạt.

Tiếng kêu thê thảm đau đớn khiến người nghe cũng ghê rang.

Mí mắt Trọng Huyền Minh Quang cũng giật nảy lên một cái, huống chỉ là đám người ông ta dụ đến kia, nét mặt ai nấy đều có vẻ bối rối.

"Chư vị..."

Trọng Huyền Thắng hoàn toàn không bị tiếng kêu thảm thiết kia ảnh hưởng, nhìn sang đám người già trẻ em mà Trọng Huyền Minh Quang mang đến kia, thản nhiên nói: "Các ngươi khó khăn suốt một thời gian dài như vậy là do bổn công tử sơ thất, việc này nhất định phải có bàn giao.... Người đâu!"

Một nam tử áo đen hờ hững tiến đến đứng cạnh hắn ta.

"Lân lượt ghi chép kỹ, họ gì tên gì, là thuộc nhà ai, vì ai mà bất bình, nhất định không được để sót người nào."

Tiếng kêu thảm vẫn tiếp tục vang lên từ phía hậu viện, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến Trọng Huyền Thắng hạ lệnh.

Nhất là nam tử áo đen kia, là ảnh vệ thuộc hạ của Trọng Huyền Thắng, cứ như người chết, nào có giống văn thư, rõ ràng là một sát thủ!

""A Thắng!" Nghe tiếng kêu thê thảm kia, Trọng Huyền Minh Quang không chịu nổi nữa, đành nói: "Không thể trách cứ gia đinh canh cửa quá nặng, là bá phụ nhất định muốn vào phủ, bọn họ làm sao ngăn được? Dù là thủ vệ của ngươi cũng không thể cản bá phụ cơ mà!"

"Bá phụ nói đúng lắm" Trọng Huyền Thắng cười tươi xán lạn: "Nể mặt bá phụ, hôm nay ta không giết bọn họ!"

Nghe vậy, trong long mọi người ở đây lạnh ngắt. Quy củ của Trọng Huyền gia khắc nghiệt vậy sao?

Chỉ không canh được cửa, không ngăn được đại gia của Trọng Huyền gia mà mất đầu sao? Đánh cho thảm thế mà còn là nể mặt đại gia Trọng Huyền gia rồi cơ?

Những người trong viện còn đang kinh hồn táng đảm, Trọng Huyền Thắng nhìn sang bọn họ, vẫn tươi cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo: "Không được làm loạn, không được tranh nhau, phải phối hợp ghi chép cho cẩn thận, bổn công tử sẽ đối ứng từng người, sẽ không để sót một ai, mỗi nhà tặng một trăm lượng bạc, đưa đến tận nhà, giúp các ngươi vượt qua cửa ải khó khăn!"

Bình Luận (0)
Comment