Khương Vọng cạn lời nhìn Thập Tứ một cái, ý chính là: Không quản huynh ấy à?
Tiếc rằng, Thập Tứ chẳng thèm chớp mắt, che mũ sắt đen xuống, không hề nhìn được vẻ mặt.
Trái lại là Lâm Hữu Tà mỉm cười nhìn Trọng Huyền Thắng, nét mặt rất hòa nhã: "Trọng Huyền công tử, bọn ta là quan hệ đồng liêu thuần khiết."
Khương Vọng sợ Trọng Huyền Thắng không dùng não nói lung tung, vô cớ tìm đến phiền phức, Trịnh Thương Minh từng nhắc nhổ rằng Lâm Hữu Tà này không phải là người không có chỗ dựa, không dễ trêu.
Cho nên nhanh chóng lên tiếng: "Lâm bổ đầu! Sáng sớm đến tìm ta, không biết có chuyện gì?"
"Đại nhân." Lâm Hữu Tà chắp tay: "Không phải ngài đã quên nhiệm vụ của mình rồi chứ?"
Nàng còn nhắc nhở một tiếng: "Kim Châm Môn."
Khương Vọng chợt cảm thấy không ổn: "Việc này bản quan tự có cân nhắn, ít ngày nữa thì sẽ xuất phát... Chuyện này đâu liên quan đến Lâm bổ đầu?"
"Sao lại không?" Lâm Hữu Tà cười, cười đến thật rực rỡ, cười đến lộ cả hàm răng trắng tỉnh: "Vụ án này, chính là hạ quan và Khương đại nhân cùng phụ trách!"
".. Sao bản quan lại không biết rõ việc này?"
Lâm Hữu Tà đầy ý cười, giũ ra một trang giấy: "Đây là ấn văn của Đô Thành Tuần Kiểm Phủ, bên trên có đại ấn của đô úy Bắc nha môn, Khương đại nhân có thể kiểm tra lại xem"
"Ta xem một chút!" Trọng Huyền Thắng bất chợt vươn tay béo ra từ bên cạnh.
Đương nhiên, hắn ta sẽ không lo lắng không biết làm sao như Khương Vọng. Trên thực tế, lúc Lâm Hữu Tà đến nhà, hắn ta đã cho người đi thăm dò, lúc này lại diễn trò ở bên cạnh, chỉ là không muốn nữ nhân này ảnh hưởng đến chuyến đi quần đảo ven biển của Khương Vọng.
Lâm Hữu Tà cũng không tránh, mặc hắn ta lấy ấn văn đi, chỉ cười ha ha và nói: "Nhắc nhở Trọng Huyền công tử một chút, hủy hoại công văn chính là tội nặng. Hơn nữa, công văn loại này ta muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu."
"Lâm bổ đầu yên tâm, tay của bản công tử luôn luôn rất vững!"
Trọng Huyền Thắng bị nói toạc ra tâm tư cũng không bối rối, thậm chí vẻ mặt còn tràn đầy niềm vui.
Hắn ta làm bộ nghiêm trọng nhìn một chút, mới đưa cho Khương Vọng: "Hình như là đúng thật."
Đương nhiên là thật.
Với quan hệ bối cảnh như Lâm Hữu Tà khiến Trịnh Thương Minh cũng phải kiêng dè, làm một công văn như thế thật sự không phải việc khó.
Chỉ là, là người bị quấy rầy không buông, Khương Vọng khó tránh không biết làm sao.
".. Tự bản quan có thể" Hắn nói.
"Khương đại nhân kỳ tài ngút trời, đương nhiên có thể! Ngay cả Diêm La của Địa Ngục Vô Môn đều trốn không được con mắt của ngài, huống chỉ chỉ là một phản đồ Kim Châm môn?" Lâm Hữu Tà nói một cách chắc chắn: "Hạ quan chỉ đi theo học tập!"
.. Khương Vọng thật hối hận khi dính đến công lao truy tung Diêm La của Địa Ngục Vô Môn.
Mà lại còn là Tân Quảng Vương và Sở Giang Vương, khiến hắn có cảm giác như đang bê đá đập chân mình?
Hiện nay, khiến Lâm Hữu Tà tìm được đề tài đàm tiếu, hơi tí là lại lấy chuyện này ra nói.
"Đây là nhiệm vụ Thanh bài mà bản quan đối mặt riêng lẻ đầu tiên, có thể để ta tự xử lý được không?" Ngữ khí Khương Vọng đã có hơi chút chịu thua.
Hắn thật sự không muốn ở gần với bổ đầu Thanh bài nhanh trí như Lâm Hữu Tà, tùy tiện đào ra bí mật gì trên người bị, hắn cũng sẽ không quá thoải mái.
Nhưng Lâm Hữu Tà chỉ mỉm cười, hoàn toàn không tiếp lời: "Hạ quan đã đợi mấy ngày rồi, thấy đại nhân lề mề không có động tĩnh, thế nên mới đến đây một chuyến. Đương nhiên, đại nhân tự có chủ trương, hạ quan thì xuất phát lúc nào đều được, nhất định đi theo đại nhân học tập thật tốt."
Không thể đồng ý...
Khương Vọng vô cùng nhức đầu.
Từ đầu đến cuối, hắn không rõ ràng, sao chính mình lại bị Lâm Hữu Tà để mắt tới.
"Khụ!" Trọng Huyền Thắng khụ một tiếng rất rõ: "Khương Vọng huynh đệ, loại việc như phá án, khó tránh phải đi một vài nơi có tin tức phức tạp. Ví dụ như Hồng Tụ Chiêu, Thiên Hương Vân Các gì đó, đều có thể đi tới đi lui, thu thập tình báo đó mà! Đôi lúc, vẫn là một mình huynh đi thì thuận tiện hơn nhiều."
Đây chính là hắn ta nghĩ cách giúp Khương Vọng. Muốn Khương Vọng lợi dụng nơi như thanh lâu, khiến Lâm Hữu Tà biết khó mà lui.
"Không sao cả." Khương Vọng vẫn chưa nói gì, Lâm Hữu Tà đã cười ha ha tiếp lời.
"Hạ quan phá án nhiều năm, có nơi nào chưa từng đi? Cảnh đời nào mà chưa từng thấy? Khương đại nhân cứ việc đi điều tra tình báo.
Nàng cố ý nhấn mạnh "điều tra tình báo"
"Hạ quan ở bên cạnh học tập là được!"
Nữ Thanh bài này thật sự là mặn ngọt không ăn, vả lại hình như "kiến thức rộng rãi" hơn Khương Vọng rất nhiều.
Khương Vọng biết là tránh không khỏi, không nhịn được mà thở dài: "Ngươi nhất định phải đi cùng?"
"Chức trách ở đó, hạ quan không thể nề hà!" Lời của Lâm Hữu Tà ẩn chứa hàm ý.
Khương Vọng yên lặng nhìn nàng, sau đó quyết định: "Được!
Chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy hôm nay chúng ta lập tức lên đường!"
Dù sao việc nên thương lượng thì cũng đã thương lượng, nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị, không cần thiết phải nấn ná ở Lâm Trị.
Lâm Hữu Tà chỉ cười, không chút e sợ: "Tuân mệnh!"
Trọng Huyền Thắng nhìn Thập Tứ một chút, phát hiện Thập Tứ cũng đang nhìn mình. Cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Hắn ta tin tưởng quyết định của Khương Vọng, tựa như Khương Vọng tin tưởng giao lại mọi chuyện cho hắn ta vậy.
Vào hai ngày cuối tháng, Khương Vọng Thanh bài Tứ phẩm của Đại Tẻ, lên đường đi đến quần đảo ven biển, xử lý vụ án Kim Châm môn.
Người đồng hành, Lâm Hữu Tà bổ đầu Thanh bài Ngũ phẩm.
"Trên biển sóng gió, đường xa mấp mô, hạ quan biết rõ."
Trên xe ngựa có khắc ấn ký Đô Thành Tuần Kiểm Phủ, Lâm Hữu Tà nghiêm túc nói chuyện.
"Nếu ta không cẩn thận xảy ra việc gì ngoài ý muốn, bất luận là quá trình bất chợt đến đâu. Ta cũng đều có một vạn cách lưu lại chân tướng. Ngài biết đó, mấy đời nhà ta đều là bổ đầu Thanh bài, khó tránh có vài thủ đoạn người khác không biết."
Khương Vọng đang nhắm mắt dưỡng thần, bất đắc dĩ mở to mắt ra: "Lâm bổ đầu nghĩ nhiều rồi. Hai ta không thù không oán, ta sẽ không làm chuyện như vậy."
Lâm Hữu Tà mỉm cười đối lại: "Hiện tại không thù không oán, nhưng ai biết được sau này như thế nào? Hạ quan cũng chỉ là đề phòng ngộ nhõ thôi."
Loại mỉm cười lịch sự không có chỗ để chỉ trích này, đôi khi thật khiến người ta phiền phức.
Khương Vọng im lặng một lát, lại nói: "Chỉ mong sẽ không có thù oán gì!"
Thái độ Lâm Hữu Tà rất tốt, chịu thua đúng lúc: "Đương nhiên, hạ quan cũng mong như thế"
"Thật ra ngươi không cần nhìn chằm chằm ta như thế. Trên đời này có nhiều người lòng dạ hiểm ác và rất nhiều bí mật đang chờ ngươi khai phá." Khương Vọng thành khẩn: "Cứ nhìn ta chỉ là lãng phí thời gian."