Nhưng mà nghe đối thoại của hai người này, những tông môn do Bích Châu bà bà và Hải Tông Minh nâng đỡ kia, hình như là quan hệ canh tranh, rất gay gắt.
Hai người lão Triệu, không biết là "người ủng hộ" xa xôi cỡ nào, mà cũng có thể tranh cãi đến là hăng say, nếu là người của hai tông môn đó thì lại càng không biết tranh cãi đến mức nào.
Là sách lược của Điếu Hải Lâu sao? Hay là do giữa Bích Châu bà bà và Hải Tông Minh có mâu thuẫn gì đó?
Bằng hữu của lão Triệu tiếp tục nói: "Bậc nhân vật thần tiên như vậy, không biết có thể sống được bao lâu. Sao có thể dễ chết như vậy? Ngươi nói đi?"
Khí thế của lão Triệu yếu ớt đi một chút: "Người đi ra biển cũng có rất nhiều người không trở về đó thôi"
"Ngươi cho rằng đã xảy ra chuyện? Tu sĩ siêu phàm người ta không chừng đã đi đến nơi nào đó tiêu dao rồi! Ngoài biển có tiên sơn ngươi có biết không? Ngươi phơi nắng giãi dầu kiếm sống thì biết cái gì chứ?"
Bằng hữu của lão Triệu khí thế lên cao, thừa thắng xông lên nói tiếp: "Ngươi có biết... ta!"
Mới nói được một nửa, liền buột miệng hô to.
Bởi vì đúng lúc đó, thuyền long cốt bỗng nhiên lay động một chút Mọi người trong khoang thuyền hoảng sợ hô to, ngã trái ngã phải.
Chỉ mình Khương Vọng vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, không hề dịch chuyển.
Bên ngoài truyền đến giọng nói kinh hoảng của thủy thủ: "Hải...
hải thú!
"Hải thú mất kiểm soát!" Giọng nói này cực kỳ thê thảm, giống như gặp phải tận thế vậy.
"Mẹ ngươi, mẹ nhà ngươi!" Trong lúc thân thuyền lay động kịch liệt, lão Triệu cắn chặt răng muốn nắm lấy thứ gì đó, bỗng bên cạnh lướt qua một cơn gió, tay chẳng bắt được thứ gì.
Thiếu niên cười mị mắt nhìn ông ta và bằng hữu cãi nhau kia đã biến mất.
Ông ta nhanh chóng hiểu ra điều gì đó. Khó khăn bò dậy, lảo đảo chen ra ngoài.
Tu sĩ siêu phàm!
Ông ta vừa rồi đã ngồi chung một chiếc thuyền với tu sĩ siêu phàm!
Ông ta muốn xem tu sĩ siêu phàm đại chiến hải thú!
Mẹ nó, ông ta muốn được khoác lác!
Khương Vọng chỉ dùng mấy bước đã ra khỏi khoang thuyền, đứng trên boong tàu, liền thấy phía trước thuyền có một con hải thú dáng vẻ như một con bạch tuộc cao như tòa lầu ba tầng.
Loại thuyền long cốt nhỏ này có thể chở được ba mươi người, thật ra cũng không nhỏ, nhưng mà đối mặt với con hải thú này lại giống như một món đồ chơi vậy. Giống như một cái trống bỏi?
Hay là một viên kẹo, có thể hủy diệt rất dễ dàng.
Con hải thú này có ba con mắt cực lớn. Ba con mắt này đều đang vô cùng điên cuồng. Hiển nhiên là đã hoàn toàn mất khống chế.
Nó có tám xúc tu, bốn cái đang chuyển động dưới mặt nước, còn bốn cái đang điên cuồng chuyển động trên mặt biển.
Sóng cực lớn cũng theo chuyển động của nó mà nổi lên, khí thế như muốn hủy diệt tất cả.
Trên boong thuyền, thủy thủ chạy tán loạn, còn thuyền trưởng của chiếc thuyền này thì đã rơi xuống biển mất rồi. Mặc dù biết bơi nhưng mà trong cơn sóng dữ như thế này thì cũng chỉ có thể liều mạng giãy dụa, cố gắng giữ mạng sống.
Trong tiếng sóng ầm ầm hòa cùng tiếng kêu thảm tuyệt vọng.
Có một tiếng rút kiếm gọn gàng lưu loát vang lên.
Một luồng kiếm quang chói mắt quét ra, tạo nên một đường vòng cung vô cùng tiêu sái trên không trung.
Chỉ thấy một thiếu niên oai phong bay lên, trong tay cầm trường kiếm, bay lên trên mặt biển.
Đạp không mấy bước, từng đám mây xanh hiện ra.
Ầm ầm ầm!
Đó là tiếng động do từng chiếc xúc tu bị chém đứt rơi xuống mặt biển tạo ra.
Máu tươi tuôn như trút, trong chớp mắt đã nhuộm đỏ mặt biển quanh đó.
"Gào!" Con hải thú kia gào lên.
Từ trong miệng nó phun ra vô số tia nước sắc bén.
Những tia nước sắc nhọn này bao phủ quanh người Khương Vọng.
Khương Vọng điểm mũi chân, Đạp Bộ Thanh Vân, xuyên qua những khe hở giữa những tia nước, đồng thời vung kiếm chém liên tiếp, kiếm quang bùng nổ, chém nát những tia nước đó.
Nếu chỉ vì chiến đấu, hắn chỉ cần né là được. Nhưng nếu không cản những tia nước này thì chúng nhất định sẽ bắn tới thuyền long cốt, đến lúc đó thì sẽ gây ra thương vong vô số.
Sau khi Khương Vọng chém tan tia nước dày đặc thì lại đạp một bước đến đỉnh đầu của hải thú.
Cơ thể vừa lướt qua bên cạnh ba con mắt của hải thú, kiếm quang vừa hiện, cả ba con mắt đều bị chém mù! Trong con ngươi vẩn đục chảy ra máu và chất nhảy.
Con hải thú lại càng thêm cuồng loạn, nhưng nó đã không thể nào biết được vị trí của Khương Vọng nữa, chỉ có thể há cái miệng rộng, không ngừng bắn ra tỉa nước.
Cùng lúc đó, những xúc tu ẩn dưới nước cũng hiện ra hai cái, vung loạn trước người...
Nó thật sự rất điên cuồng, thậm chí phun tia nước lên xúc tu của mình cũng chẳng có chút cảm xúc nào.
Trong lúc hải thú điên cuồng, quanh thân nó không có chỗ nào là an toàn, đều vô cùng nguy hiểm.
Nhưng sức sống của nó rất mạnh, bị Khương Vọng làm cho bị thương nặng như vậy mà vẫn không hề suy yếu chút nào.
Giống như máu của nó là vô tận vậy, sức sống không hề bị hao tổn.
Khương Vọng dạo bước trên không, như dạo trong sân vắng, tiện tay vung kiếm liền có thể chém con hải thú này bị thương.
Trong sóng to gió lớn, tiêu sái vô cùng, vô cùng có dáng vẻ của một cao nhân. Khiến cho người ta bội phục!
Nhưng chỉ có mình hắn biết, chuyện này khó thế nào.
Con hải thú này giống như chẳng thể giết chết được! Càng bị thương thì lại càng cuồng bạo, càng mạnh mẽ hơn.
Con người đấu với hải thú, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá Sự chênh lệch hình thể cực lớn khiến cho ngay cả những con hải thú chưa bị mất kiểm soát cũng trở thành một mối nguy hiểm.
Khương Vọng vung kiếm nhanh như điện xet, thế công chưa hề dừng lại, con hải thú đó cũng không hề chết mà chỉ dùng sức tru lên, nổi điên.
Dù sao thì nếu chỉ bàn về bản thân kiếm Trường Tương Tư, chỉ sợ vết thương mà nó tạo ra trên cơ thể hải thú, cũng chỉ bằng vết móng tay trên cơ thể con người mà thôi.
Khó có thể chết được.
Nếu Khương Vọng và con hải thú này đang đấu tay đôi, thì hắn có đủ kiên nhẫn để chờ nó từ từ chết đi.
Nhưng hiện tại bên cạnh hắn còn con thuyền nữa, nếu có người bị rơi xuống biển, thì trong lúc chiến đấu kịch liệt hắn không thể nào che chở cho từng người được.
Chỉ có thể giải quyết nhanh chóng.
Do đó lúc này, dưới chân Khương Vọng đạp mây xanh, xuyên qua những xúc tu đang cuồng loạn kia, thân người đã đến trên đầu hải thú, đạp một cước xuống đầu nó!
Trên đầu nó có một lớp dầu rất dày, đó chính là lớp áo giáp tự nhiên của nó, Khương Vọng đạp xuống đầu nó, giống như bị lún sâu vào một vòng xoáy vậy, không có chỗ mượn lực.
Cũng may hắn không có cước pháp tuyệt diệu gì, không định đạp chết con hải thú này.
Đòn tấn công chân chính không phải chiêu này.