Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1201 - Chương 1201: Chính Thanh

Chương 1201: Chính Thanh

Đây cũng quá đúng lúc rồi! Mí mắt Khương Vọng hơi giật.

Đúng là chỗ dựa vững chắc sau lưng Ngũ Tiên Môn, khó trách môn chủ Ngũ Tiên Môn tự mình tiếp khách, cửa điện cũng không mở ra.

"Bích Châu bà bà tất nhiên là khách quý, nhưng Khương tiểu huynh đệ cũng tôn quý như vậy, sao có lý lẽ không mở cửa điện Đoan Hình được?"

Biểu hiện của Phạm Thanh Thanh vô cùng oan ức thay Khương Vọng, hét lên: "Môn chủ không cho người làm phiền, đương nhiên là do không biết Khương tiểu huynh đệ đến. Để ta tự mình dẫn Khương tiểu huynh đệ vào."

"Hình" là một trong năm Ngũ Tiên của Ngũ Tiên Môn, điện Đoan Hình cũng nằm ở ngay mặt tiền của Ngũ Tiên Môn. Là nơi nghênh đón khách quý nhất, từ trước đến nay đều ở trong điện này.

Nhưng Khương Vọng một bước cũng không nhúc nhích, lắc đầu mỉm cười: "Nếu môn chủ của quý tông đang tiếp khách, ta cũng sẽ không tiện làm phiền"

Bích Châu bà bà thực sự là vừa tới Ngũ Tiên Môn sao? Phạm Thanh Thanh thực sự không biết Bích Châu bà bà đến điều tra sao?

Nàng ta ân cần mời Khương Vọng của Tề quốc đến làm khách ở tông môn, thực sự chỉ là suy nghĩ đơn thuần thôi sao?

Nhưng cho dù Phạm Thanh Thanh có tâm tư gì thì Khương Vọng cũng sẽ không tùy tiện xuất đầu làm cây thương cho người khác.

Hắn đi theo sau như thế này không chừng sẽ bị người khác mượn bối cảnh Tế quốc của hắn để làm gì đó, đặc biệt là khi đối mặt với Bích Châu bà bà. Dùng tấm da hổ Tề quốc để đàm phán mà hoàn toàn không cần sự đồng ý của Khương Vọng. Đến lúc đó Ngũ Tiên Môn nhận được chỗ tốt, còn Khương Vọng ngoại trừ nhận được sự căm thù của Bích Châu bà bà thì không thu được gì cả.

Tâm phòng bị là không thể không có, đối với Phạm Thanh Thanh hắn hoàn toàn không thể nói là có tín nhiệm gì, cho dù đối phương mở miệng gọi một tiếng tiểu huynh đệ, thân thiết giống như là tỷ đệ thân sinh.

Phạm Thanh Thanh liếc mắt nhìn Khương Vọng một cái, dường như bị bất ngờ với sự trầm ổn của hắn.

Nàng ta tưởng thiên kiêu trẻ tuổi bực này đã nổi danh như thế thì điễu võ đương oai là chuyện thường. Sao có thể chịu được việc bị một trưởng lão của Điếu Hải Lâu hạ thấp chứ?

Vậy nên nàng ta vẫn cố gắng nói tiếp: "Khương tiểu huynh đệ, đến đây nghỉ đi. Cái gì mà làm phiền với không làm phiền chứ?

Nghe đại tỷ nói này, hôm nay điện Đoan Hình này nhất định sẽ phải mở cửa cho ngươi!"

Khương Vọng vẫn không động, chỉ mỉm cười nói: "Được rồi."

Âm thanh rất nhẹ, nhưng thái độ lại rất rõ ràng.

Thực sự là hắn đang cố tình tiếp xúc Bích Châu bà bà, chỉ là hiện tại chưa chắc là một thời điểm tốt.

Thấy Khương Vọng kiên quyết như vậy, Phạm Thanh Thanh cũng không thể biểu hiện quá nhiệt tình, chỉ mỉm cười nói: "Để ta dẫn ngươi đến điện Chính Thanh ngồi một chút, chỗ đó cũng dễ nghe tiếng sóng. Thế nào?"

Trong Ngũ Tiên Môn, có năm tòa đại điện. Tên là Đoan Hình, Chính Thanh, Đắc Văn, Dư Vị, Hữu Xúc. Mô phỏng năm giác quan, dâng tặng Ngũ Tiên, đều là yếu địa của Ngũ Tiên Môn.

Khương Vọng không chối từ nữa: "Vậy mời Phạm trưởng lão dẫn đường."

Bên trong toàn bộ nơi trú ngụ của tông môn Ngũ Tiên Môn, năm tòa đại điện tạo thành hình quạt.

Ở chính giữa là điện Đoan Hình cũng là chỗ tốt nhất, bên trái là điện Chính Thanh, bên phải điện Đắc Văn, bên trái nữa là điện Dư Vị và phải nữa là điện Hữu Xúc.

Điện Chính Thanh được xây dựng trên vách đá dựng đứng, gần biển nhất.

Bởi vì các cấu trúc đặc biệt của điện này, cho nên vừa mới vào trong điện hắn liền nghe thấy tiếng sóng cuồn cuộn, thanh âm rất, thế rất đủ. So với khi ở trên tàu thuyền thì còn nghe gần hơn, sâu hơn, thậm chí còn khiến Khương Vọng nhớ tới kinh nghiệm khi độ Phúc Hải Kiếp lúc trước.

Chẳng trách lại đặt tên là điện Chính Thanh, cũng chẳng trách Phạm Thanh Thanh nói muốn Khương Vọng đến nghe tiếng sóng, thanh âm bực này quả thực có thể lấy ra mời khách.

Đại Đạo vô hình, có thể đãi tiên hữu vậy.

Giác quan thính giác của con người đã nhận được sự giải phóng ở bên trong điện Chính Thanh này. Có thể trả lại căn nguyên như cũ, gần với thiên nhiên.

Mà ngay cả khi nói chuyện cùng Phạm Thanh Thanh, Khương Vọng cũng cảm thấy bản thân dường như lúc này mới nghe thấy âm thanh nguyên bản nhất của người khác, một lần nữa nhận thức lại người này.

Khương Vọng vốn chỉ định để lại ấn tượng tốt, cũng không có quá nhiều mong đợi với thế lực của Ngũ Tiên Môn. Nhưng khi bước vào điện Chính Thanh, nghe được âm chuẩn thì đã lập tức thay đổi ấn tượng.

Lấy năm cảm xúc là Ngũ Tiên, thực sự là có chỗ huyền diệu!

Đặc biệt là từng đợt âm thanh thủy triều đó...

Tiếng sóng chân "chính" lọt vào trong tai, khiến Khương Vọng nóng lòng muốn thử.

Hắn nghĩ đến Bát âm Diễm Tước của mình.

Cho đến hôm nay, Bát âm Diễm Tước đã từng khiến mọi người thấy kinh diễm ở núi Vân Vụ đã càng ngày càng ít ra tay. Mặc dù nó là đạo thuật đặc biệt do hắn sáng tạo ra, nhưng so với Tam Muội Chân Hỏa thì nó cháy không đủ mạnh, so với Nhân Đạo Kiếm Thức thì lại thiếu sự đơn giản.

Nó thường không phải là lựa chọn tốt nhất trong chiến đấu.

Cũng không phải là do Khương Vọng cố ý vứt bỏ nó, mà là nó không thể theo kịp với tiết tấu của trận chiến hiện nay.

Đây đúng là một niềm vui ngoài ý muốn.

Lúc này linh cảm đạo thuật đã mất từ lâu lại tuôn ra.

"Khương tiểu huynh đệ"

Trong điện Chính Thanh, Phạm Thanh Thanh cười tự nói: "Ỗ quần đảo gần biển này, thanh danh của ngươi rất thịnh. Đều nói ngươi là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi ở Tề quốc đó!"

"Nói vậy cũng quá mức rồi, tuấn kiệt ở Tể quốc như mây, ta làm sao chịu nổi?"

Miệng Khương Vọng thì nói lời ứng phó, nhưng tâm thần thì lại chìm vào trong sự va chạm của linh cảm, không ngừng thay phiên, quấn quanh, sinh ra.

Linh quang mỏng manh này đang nhanh chóng diễn biến.

Chính âm như thế nào?

Tiếng sóng như thế nào?

Bát âm phấn khích, giao hội như thế nào. Diễm Tước phải hú gọi như thế nào?

"Ta thấy ngươi chịu nổi mà! Sự lợi hại của Bát Trảo Hải Thú đó, người bên ngoài có thể không biết, nhưng Ngũ Tiên Môn ta và Nộ Kình Bang ở gần như vậy, sao có thể không biết chứ? Dù cho Lý Đạo Vinh đó cực kỳ cần mẫn, cũng phải phí rất nhiều công sức, cũng không biết hắn ta mắt mù tới cỡ nào, lại đám khiêu khích ngươi."

Phạm Thanh Thanh một bên đàm tiếu, vừa thuận tay coi Lý Đạo Vinh như cái đinh trong mắt: "Có điều Nộ Kình Bang cũng là kiêu ngạo quen thói, khó tránh khỏi sẽ làm càn."

HỖ, thật sao." Khương Vọng nói có lệ.

Bình Luận (0)
Comment