Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1205 - Chương 1205: Nghe Triều

Chương 1205: Nghe triều

Lời này chính là nói dối. Hải Tông Minh vì Hồng Trang Kính mà đến, hắn không thể không giết. Chỉ có ngàn ngày làm tặc chứ không có đạo lý ngàn ngày đề phòng tặc.

Chẳng qua là lúc đó nếu biết chuyện hôm nay. Hắn sẽ mau chóng đón Trúc Bích Quỳnh đến Tề quốc ngay sau khi giết chết Hải Tông Minh, như vậy thì sẽ tránh được tình cảnh gian nan hiện nay.

Nhưng mà ai có thể biết trước được chứ?

"Lão thân cũng không ngờ lòng dạ Hải Tông Minh lại nhỏ mọn đến vậy. Hồ Thiếu Mạnh trừng phạt đúng tội, nhưng lão vẫn muốn lấy lớn hiếp nhỏ, vọng động sát tâm... Haiz!" Bích Châu bà bà lại thở dài một lần nữa.

Từ biểu hiện của Hồ Thiếu Mạnh đến Hải Tông Minh, cộng với sự bất phàm của Hồng Trang Kính, Khương Vọng gần như có thể đưa ra được kết luận, trong Điếu Hải Lâu vậy cũng không có mấy người biết đến bảo vật này. Nếu không thì Điếu Hải Lâu cũng sẽ không im lặng đến tận bây giờ.

Đối với việc hắn giết ngược Hải Tông Minh, mọi người đều lan truyền rằng là Hải Tông Minh đến báo thù cho đệ tử Hồ Thiếu Mạnh của mình. Hoặc là xuất phát từ tình cảm sư đồ, hoặc cũng là vì mặt mũi của mình. Nói chung là không có bất kỳ người nào liên lạc chuyện này với Hồng Trang Kính.

"Bà bà, ngươi cũng biết việc này đều bắt đầu từ Hồ Thiếu Mạnh.

Bích Quỳnh, tỷ tỷ của nàng, còn cả ta, đều là tự dưng gặp họa.

Chẳng lẽ không thể nào cứu nàng ra sao?" Vẻ mặt Khương Vọng thành khẩn: "Ta đến gặp để gặp nàng lần cuối, cũng yêu cầu xa vời là ngộ nhỡ có biện pháp gì có thể cứu được nàng. Ta nguyện trả toàn bộ tài sản của mình, chỉ cầu có thể cứu nàng một mạng.

Bà bà, ngươi có biện pháp nào không?"

"Ngươi thực sự là một hài tử trọng tình trọng nghĩa."

Bích Châu bà bà than tiếc: "Ta cũng rất muốn cứu Bích Quỳnh, nhưng dù sao nàng cũng xúc phạm môn quy, không thể chấp nhận được. Nếu như có cách, sao ta có thể không sử dụng chứ?

Tố Dao và Bích Quỳnh đều là ta nhìn lớn lên, Tố Dao đã mất từ lâu, hôm nay Bích Quỳnh... Bích Quỳnh cũng...

Bà ta dường như không nói tiếp được nữa...

Nhưng trong đó rốt cuộc có bao nhiêu tình cảm chân thực, đại khái cũng chỉ có mình bà ta biết được.

Vẻ mặt Khương Vọng buồn bã, cuối cùng cắn răng nói: "Nếu như thực sự không thể cứu được, ta hy vọng có thể làm cho nàng chịu ít đau khổ đi. Xin bà bà ngươi nghĩ cách, đừng để nàng chết quá dằn vặt!"

Vẻ mặt của hắn hết sức đau khổ, như thể đây thực sự là chuyện vạn bất đắc dĩ, không có sự lựa chọn nào khác.

Bích Châu bà bà lộ vẻ cảm động nói: "Được... được. Bà bà nhất định sẽ nghĩ biện pháp."

Khương Vọng đứng dậy và rời khỏi ghế, nghiêm túc cúi người thật sâu chào Bích Châu bà bà: "Nếu có bất cứ điều gì ta có thể làm, làm ơn hãy phân phó."

Bích Châu bà bà đưa tay ra nâng: "Hài tử tốt, không cần như vậy!"

Hai tay với những nếp nhăn thật sâu đỡ thiếu niên có cao ngất.

Hai người một già một trẻ, ngồi ở bên cạnh nhau, người này còn sâu hơn người kia.

Tại thời điểm này, cả hai đều không thể nhìn thấy đôi mắt của đối phương.

Khương Vọng nhìn xuống đất, sát cơ trong mắt dày đặc. Hắn đã xác nhận được chính Bích Châu bà bà là người đưa Trúc Bích Quỳnh vào đường chết.

Cho nên, nếu không phải hôm nay thì chắc chắn trong tương lai, hắn cũng sẽ tìm cơ hội giết chết người này.

Còn Bích Châu bà bà thì nhìn mái tóc đen của người thiếu niên, trong lòng lại nghĩ — hắn thực sự muốn cứu Bích Quỳnh!

Bà ta cũng nhìn ra những thứ Khương Vọng nói, cái gì mà giúp Trúc Bích Quỳnh chịu ít đau khổ, chẳng qua là che giấu mà thôi.

Với kinh nghiệm nhiều năm qua, bà ta có thể xác định rằng Khương Vọng tới quần đảo gần biển lần này chính là vì cứu Trúc Bích Quỳnh!

Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi!

Một tên Nội Phủ thần thông, lấy đâu là can đảm để cứu người ở đài Thiên Nhai chứ? Một hậu bối trẻ tuổi, lấy đâu ra kiêu ngạo đến khiêu chiến quy tắc Hải Tế chứ?

Được người khác ca ngợi vài tiếng thiên kiêu mà đã thực sự coi mình không gì không làm được sao?

Chỉ có thiên tài sống tiếp, mới là thiên tài.

Nếu đổi lại là bất cứ người nào, cho dù là một cường giả Thần Lâm ở trước mặt, Bích Châu bà bà cũng sẽ mạnh mẽ nghi ngờ phán đoán của mình.

Nhưng người đang khom sâu trước mắt này là một thiếu niên.

Tuổi trẻ khí phách, vốn là liều lĩnh.

Đúng là thú vị! Bích Châu bà bà nghĩ ở trong lòng: Hải Tông Minh đuổi giết hắn, là vì muốn cái gì? Có phải bí mật khiến hắn trở thành thiên kiêu ngày nay không?

Mặt khác, một gã thiên kiêu Đại Tề như vậy, dốc toàn sức để cứu người ở đài Thiên Nhai thì sẽ gây ra động tĩnh thế nào?

Với sức mạnh và nhân mạch của Khương Vọng có thể tạo nên phân tranh lớn thế nào đây?

Bản thân bà ta có thể cướp lấy được gì từ chuyện này.

Có quá nhiều chuyện chỉ có thể tự hỏi.

Kết thúc việc cúi người, người Khương Vọng tiện thể được nâng mà đứng dậy.

Già trẻ hai người bốn mắt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt của đối phương mà thấy được tâm tình đồng bệnh tương liên.

Haiz! Lại cùng nhau thở dài.

Cũng giống như âm thanh thủy triều từ đầu đến cuối đều không nghỉ trong điện Chính Thanh.

Râm rầm.

Già trẻ hai người ở trong điện Chính Thanh đàm luận bao lâu, thì những cấp cao của Ngũ Tiên Môn cũng có bấy nhiêu sự dày vò.

Trong bốn trưởng lão của Ngũ Tiên Môn, một vị trông chừng Hải Thú, hai vị đi ra ngoài.

Chỉ có Phạm Thanh Thanh và môn chủ Hứa Chi Lan đang ngồi ở điện Đoan Hình.

Hai người đều ngồi rất ổn định, biểu cảm cũng rất bình thường.

Nhưng lại yên tĩnh không nói câu nào.

Thái độ của bọn họ bình thản, trông như đang nghỉ ngơi. Nhưng mỗi phần tâm lực (tâm tư và sức lực) đều đang ở điện Chính Thanh.

Bích Châu bà bà và cái tên thiên kiêu Đại Tề có tên Khương Vọng kia, rốt cuộc đang nói cái gì?

Nói chuyện như thế nào?

Nhất là ở Ngũ Tiên Môn hoặc vào thời khắc mấu chốt khi phát sinh thay đổi nhanh, đối mặt với nhân vật khó đắc tội như vậy...

Suy đoán vô bờ bến, khiến kẻ khác vô cùng lo lắng!

"Hôm nay nhìn thấy Khương tiểu hữu khiến lão thân tự cảm thấy trẻ trung hơn rất nhiều!"

"May mắn nhận được chỉ bảo của bà bà, Khương Vọng cũng được lợi không nhỏ đâu!"

Một già một trẻ, cả hai cười cười nói nói rồi đi ra khỏi điện Chính Thanh.

Môn chủ Ngũ Tiên Môn Hứa Chỉ Lan và trưởng lão Phạm Thanh Thanh gần như ngay lập tức rời khỏi điện Đoan Hình sau khi nhận được thông báo, bước chân vội vã, đến chào hỏi Bích Châu bà bà và Khương Vọng trước khi họ đi xa.

"Cách... Vẫn còn chút thời gian nữa." Bích Châu bà bà nói mơ hồ cho qua chuyện của Trúc Bích Quỳnh, thân thiết quan tâm:

"Khương tiểu hữu dự định ở nơi nào? Hay là quay về Hoài Đảo cùng với lão thân, cũng để cho lão thân có thể là người bản địa tận tình?"

"Thực không dám dấu diếm. Trên người Khương Vọng vẫn còn vụ án của Đô Thành Tuần Kiểm Phủ, vì vậy cần phải ở lại những hòn đảo khác một thời gian, không thể đi đến Hoài Đảo sớm được."

Bây giờ Khương Vọng đã bắt đầu nói dối đến mức mặt không đổi sắc rồi.

Tuy rằng vụ án Kim Châm đã kết thúc, nhưng hắn nói trên người hắn vẫn còn nhiệm vụ khác thì Bích Châu bà bà cũng không thể kiểm chứng được.

Bích Châu bà bà lắc đầu: "Hiểu, hiểu mà. Người trẻ tuổi thì nên phấn đấu nhiều hơn. Chứ chờ đến khi ở cái tuổi của lão thân thì có muốn phấn đấu cũng không có thời gian, không có sức lực nữa."

"Xem ngài nói kìa. Ta thấy ngài có thể còn lên được Thần Lâm trong vòng mấy năm nữa đấy!" Khương Vọng cũng tích cực đóng vai một vãn bối ấm áp lịch sự: "Thời gian và sức lực đều còn nhiều, rất nhiều mà!"

Lời này như nói trúng lòng dạ Bích Châu bà bà, bà mỉm cười đến mức nếp nhăn cũng dịu dàng hơn rất nhiều: "Nhận lời chúc tốt lành của ngươi!"

Bình Luận (0)
Comment