Vèo!
Cái âm thanh dài nhỏ mà rõ ràng, chính là âm thanh xé vải.
Nan Thuyết đại sư đứng yên tại chỗ, vẫn mở to hai cánh tay, nhưng toàn bộ nửa bên ống tay áo đã bị xé toạc.
Kẹp ở đuôi lửa màu trắng của Khí Chỉ Tiễn là một thứ có hình tròn, mạnh mẽ cắm vào tường, lún sâu vào vài phân!
Khương Vọng nhìn kỹ thì thấy đó là một viên ngọc trai vô cùng mượt mà, khói mây thay đổi ở bên trong, có khi là người đi đường đông đúc, có khi là núi sông lưu chuyển, khi thì trời long đất nở, khi thì trời đất sụp đổ.
Hắn nhận ra, đó chính là Thận Châu!
Chỉ là nó lớn và mượt mà hơn so với viên của Trúc Bích Quỳnh, bên trong viên ngọc cũng có nhiều biến hóa phức tạp hơn.
Mà Nan Thuyết đại sư vừa nãy còn có khí thế gần như hủy thiên diệt địa đã suy sụp ngay lập tức, tu vi Đằng Long Cảnh đã không thể tiếp tục che giấu và bại lộ ở trước mặt mọi người Ảo mộng đã tan vỡ.
"Thận Vương Châu!" Sắc mặt Dương Liễu tối tăm đến mức son phấn cũng không thể che giấu được, trông xấu xí vô cùng.
Thận Châu có năng lực huyễn thuật, vô cùng quý giá, Thận Vương Châu lại càng là một sản phẩm tỉnh hoa.
Việc đã đến nước này, làm sao y có thể không nhìn ra cái gọi là Nan Thuyết đại sư này cũng chỉ là một món hàng nát, chỉ cần dựa vào một viên Thận Vương Châu là đã có thể lừa gạt được người đâu?
Mà Nan Thuyết đại sư từng khiến cho y tin tưởng không chút nghi ngờ, đã chỉ điểm cho đại sư huynh Trần Trị Đào của Điếu Hải Lâu một chuyện, lúc này lại đảo ngược, cũng không khó để phân tích ra sơ hở.
Trần Trị Đào nổi tiếng là người dễ nói chuyện và có nhân phẩm đoan chính, có thể ông ta đã thực sự tiếp xúc với Nan Thuyết đại sư khi còn niên thiếu và nói ra một vài lời nói mập mờ. Dù cho điều đó không có tác dụng với ông ta, nhưng với tính cách của Trần Trị Đào, chỉ sợ cũng sẽ không cố ý phủ nhận.
Vì vậy liền bị Nan Thuyết đại sư lợi dụng tên tuổi, giả danh lừa bịp cho đến tận hôm nay.
Một viên Thận Vương Châu, một bên dựa vào danh tiếng Trần Trị Đào, không biết đã lừa gạt bao nhiêu người ở quần đảo gần biển!
Bây giờ nhìn lại, trong toàn bộ sự việc, chính người bận trước bận sau, trên nhảy dưới tránh như hắn ta mới là buồn cười nhất.
Đúng là đến cả ý giết người tại chỗ cũng có.
Lý Long Xuyên dùng Chúc Vi (nến nhỏ) thân thông để nhìn thấu chân tướng, dùng một mũi tên để mang Thận Vương Châu đi, đánh tan huyễn thuật.
Mà Hứa Tượng Càn cũng không hề do dự, vẫn là ra tay trước, dễ dàng tóm lấy Nan Thuyết đại sư, một tay quăng ông ta xuống đất.
"Ngươi là người phương nào mà dám giả thần giả quỷ, lớn giọng khoe khoang?"
Hắn ta hét lên: "Nói!"
Nan Thuyết đại sư bị ném xuống đất, nhưng vẫn chưa trút hết khí thế: "Hai cái người trẻ tuổi này, nói không dùng vũ lực, nhưng lại bắt đầu đánh lén! Làm như vậy thích hợp sao? Lão phu chỉ là nhất thời khinh thường, không kịp né tránh. Có gan thì buông lão phu ra, chúng ta lại tranh đấu tiếp!"
Chiếu Vô Nhan ngồi xếp bằng trên bồ đoàn và chứng kiến toàn bộ sự việc, bỗng nhiên cười nhẹ lắc đầu: "Là do đạo tâm ta không kiên định, đáng phải nhận sự nhục nhã lúc này."
Đối với một thiên kiêu tâm cao khí ngạo như nàng ta mà nói, việc bị tên giang hồ thuật sĩ lừa gạt một cách đơn giản chính là vô cùng nhục nhã.
"Chiếu sư tỷ... Dương Liễu ở bên cạnh lo lắng nói.
Nếu không phải y làm người bảo đảm và lập lời thề son sắt, lại nói ra chuyện đại sư huynh Trần Trị Đào của Điếu Hải Lâu bị nói xấu, thì làm sao một nhân vật như Chiếu Vô Nhan có thể dễ dàng tin một "đại sư" giấu đầu hở đuôi chứ?
Lời nói của một đệ tử chân truyền của Điếu Hải Lâu như y thực sự rất thuyết phục...
Chiếu Vô Nhan xua tay ra hiệu y không cần nói nhiều nữa:
"Chuyện này cũng không trách ngươi được."
Nàng ta đứng dậy nói với Hứa Tượng Càn: "Hứa sư đệ, buông lão ta ra đi. Chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót, cười cười một chút cũng không sao. Nếu quá tính toán với lão, ngược lại sẽ làm mấy đi thân phân của ngươi và ta"
"A!" Hứa Tượng Càn cười lạnh một tiếng: "Tên hề nhảy nhót, quả thực có thể cười một tiếng. Nhưng chung quy có thể nhịn được lão nhảy trước mặt, chứ còn ở trên xà nhà của ngươi thì sao?"
Hắn ta tiện vung tay xuống và trực tiếp tát lên toàn bộ đầu của Nan Thuyết đại sư vài lần.
Chiếc mặt nạ mèo tròn trịa cũng bị tát bay đi, để lộ bộ mặt hèn mọn chanh chua của Nan Thuyết đại sư.
Lẽ ra Hứa Tượng Càn chắc chắn sẽ nghe những lời Chiếu Vô Nhan nói. Bởi vì từ trước đến nay Chiếu Vô Nhan nói gì hắn đều nghe nấy.
Nhưng lần này, hắn ta lại không như vậy.
Khương Vọng và Lý Long Xuyên đều không quan tâm đến tên hề này. Nhưng bọn họ cũng sẽ không khoan dung thay Hứa Tượng Cân. Bởi vì lời chửi bới chân thực rơi lên trên người nào, người đó mới biết đau chứt Người bị nói đến mức cái gì cũng sai là ai?
Người bị mắng là nỗi nhục của thư viện Thanh Nhai là ai?
Người bị cười nhạo ngay cả một đạo thuật cũng không thể thi triển tốt, là một phế vật từ đầu đến đuôi là ai?
Không phải người ngoài cuộc, ai mà không đau không ngứa chứ.
Mà đó lại chính là bản thân Hứa Tượng Càn.
Là Hứa Tượng Càn yêu nhất nói khoác, tự xưng mạnh hơn Vương Di Ngô, sức lực áp đảo Khương Thanh Dương!
Hắn ta là người cợt nhả, nhưng cũng không phải là thực sự không có da, không có mặt.
Vì vậy trong lòng hắn ta cảm thấy oan ức và giận không kềm được.
Hắn dùng một tay khống chế Nan Thuyết đại sư, tay kia vỗ nhẹ vào mặt lão: "Ai da, đại sư à!"
"Tiểu tử..."
Chát!
"Ngươi có...
Chát!
"Có loại..."
Chát!
"Huynh đệ..."
Chát!
Mỗi lần Nan Thuyết đại sư nói ra hai chữ, Hứa Tượng Càn đều chuẩn xác mà tát một cái.
Cái tát của hắn ta thoạt nhìn cũng không nặng, nhưng lại dễ dàng làm rung chuyển giọng nói của Nan Thuyết đại sư. Khiến tất cả những lời nói độc ác, cầu xin tha thứ đều phải khó chịu mà nằm ở trong bụng.
Từng cái tát một của Hứa Tượng Càn rơi ở trên mặt lão, giọng nói vừa khoa trương vừa kinh ngạc: "Vị đại sư này, không biết xuất thân từ môn phái nào, bái sơn môn nào, có câu chuyện nào có thể mang ra được, tại sao lại trở thành đại sư được vậy?"
"Haiz" Khương Vọng đúng lúc thở dài một hơi: "Hình như chỉ cần chỉ chỉ trỏ trỏ, là sẽ trở thành đại sư!"
"A, có phải không?"
Hứa Tượng Càn giật mình mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm khuôn mặt đã sưng thành đầu heo của Nan Thuyết đại sư, kinh ngạc mà nhìn xung quanh một lúc, rồi đột nhiên cười như điên:
"Thì ra đây chính là đại sư sao? Thì ra đây chính là đại sư!"
"Ha ha ha ha..." Lý Long Xuyên cũng cười.
" Ha ha ha ha..." Khương Vọng cũng cười theo.
Nhất thời trong toàn bộ phòng trà chỉ có tiếng cười của ba người này... Tùy tiện vang vọng!
Từ nay về sau ở trên đảo Tiểu Nguyệt Nha.
"Đại sư" trở thành một từ để mắng người.