Khương Vô Ưu nói đúng không sai, nhưng Yến Phủ cũng quả thực không thể tự chủ trong hôn sự. Đằng sau chuyện này là sự bố trí lâu dài của cả gia tộc, cũng không thể dùng vinh nhục của cá nhân y để cân nhắc được. Chưa kể y cũng bị mắng là một kẻ bạc tình rồi, thực sự khi đến lúc y phải hy sinh nhiều hơn, y cũng rất khó có thể nói từ "không".
Y sinh ra đã luôn được hưởng vinh quang do cả "Yến gia" mang lại, nhưng đồng thời cũng phải gánh trọng trách của dòng họ.
Không phải chỉ dừng lại ở mình Yến Phủ, cũng không phải dừng lại ở một nhà Yến gia.
Một thiên kiêu tuyệt thế mạnh như Trọng Huyền Tuân không phải cũng bởi vì không dám làm trái ý của gia tộc mà phải đối mặt với khiêu chiến của Trọng Huyền Thắng sao?
"Haiz!"
Đối mặt với chất vấn của Khương Vô Ưu, với tích cách của Yến Phủ thì cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, không thể giải thích được.
Y cũng đã nhìn được một nơi khá tốt và sẵn sàng bôi mỡ vào lòng bàn chân bất cứ lúc nào.
Nhưng không ngờ Khương Vô Ưu đột nhiên xua tay: "Mà thôi, hôm nay nhìn mặt mũi của Khương Thanh Dương, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Tìm chỗ nào mát mẻ mà đợi đi!"
Cho đến bây giờ Khương Vô Ưu luôn là nói được làm được, thấy y một lần thì sẽ đánh y một lần, trước đó chưa bao giờ mập mờ.
Yến Phủ có chút kinh ngạc mà liếc nhìn Khương Vọng một cái, không ngờ Khương Vọng còn có cái mặt mũi này, nhưng cũng không nói gì. Dù sao thì Khương Vô Ưu đi đến đảo Quyết Minh làm việc với tư cách là cung chủ cung Hoa Anh, cùng với Khương Vọng với tu cách Thanh bài bổ đầu đến biển để phá án, đều là chuyện bình thường — y nhất thời không có nghĩ đến, bản thân đã bị bán từ lúc ở Lâm Tri.
Thị nữ của Tam Vị trang lại mang lên một bàn ăn khác đến đặt ở vị trí của Dương Liễu.
Yến Phủ ngồi vào chỗ với vẻ mặt đau khổ, trông còn cô độc hơn cả Dương Liễu, đệ tử duy nhất của Điếu Hải Lâu tại hiện trường.
Nhìn thấy Yến Phủ bình an vô sự ngồi xuống, Hứa Tượng Càn thở dài đây tiếc nuối. Đương nhiên sự tiếc nuối này chỉ có hai người bạn xấu kia mới hiểu được.
Lại nói tiếp, trong đám người này, người thực sự được nhìn thấy Yến Phủ bị đánh cũng chỉ có Trọng Huyền Thắng, đó thực sự là một điều may mắn khiến kẻ khác ước ao.
Tuy nhiên, lý do tại sao bọn họ ăn ý không lừa y trở về tất nhiên cũng không phải chỉ để xem chuyện cười của y. Đúng là họ muốn thấy Yến Phủ bị đánh, nhưng họ cũng muốn những người bạn ở đây cùng nhau giúp đỡ hóa giải sự tranh chấp giữa cung chủ cung Hoa Anh và Yến Phủ này.
Nếu không, đường đường là công tử Yến gia, lại cả ngày cứ bị cung chủ cung Hoa Anh đuổi theo đánh thì còn ra chuyện gì.
"Khụ." Hứa Tượng Càn hắng giọng: "Ta nghe nói trên biển có một loại chim, trên lưng có ba cánh, có thể bay xa vạn dặm. Con chim này cả đời cũng chỉ có thể giao phối với chim ba cánh, một khi thân mật cũng với những con chim biển thông thường, nó sẽ ngay lập tức mất thăng bằng, mất đi khả năng bay. Kết quả đương nhiên chỉ có cái chết"
Hắn nhìn về phía Dương Liễu: "Không biết có phải thật hay không?"
Khi nói đến sự hiểu biết ở vùng biển, Dương Liễu đương nhiên không muốn tỏ ra yếu kém: "Hứa huynh thực sự là nghe nhiêu biết rộng. Con chim này tên là Đông Trạch, toàn thân trắng như tuyết, là loài chim theo mùa. Õ gần biển Vô Đông, thường gặp được loài chim này mỗi khi đông chí tới. Hiện tại thì không thể nào thấy được."
Hứa Tượng Càn cười cười, sau đó lại hỏi Khương Vô Ưu: "Cung chủ thấy loại chim này thế nào?"
Rõ là hắn ta đang nói chim Đông Trạch, nhưng thực ra là nói chuyện của Yến Phủ và Liễu Tú Chương.
Chim ba cánh chỉ có thể giao phối với chim ba cánh, chứ không giao phối với chim hai cánh. Cũng như Yến gia không thể kết hôn cùng với Liễu gia Liễu Tú Chương vậy.
Điều này không phải dựa vào ý nguyện của bản thân họ là quyết định được.
Khương Vô Ưu đương nhiên nghe hiểu được.
Nhưng nàng chỉ hỏi: "Chim muông vô tình, chỉ làm theo bản năng sống. Con người cũng vô tình sao? Chim Đông Trạch mất thăng bằng, nhưng nếu nó không yêu nữa, và có người đưa thức ăn cho nó ăn, liệu có thể chết được ư?"
Nàng lại hỏi: "Chim phối sai thì mất thăng bằng, người phối sai thì có mất mạng hay không? Sao có thể so sánh được!"
Sau mấy lần vặn hỏi, Hứa Tượng Càn bị ép đến không nói nên lời.
Hắn vốn không dễ nghèo từ như vậy, nhưng những vấn đề này liên quan đến tình cảm, lại còn có Chiếu Vô Nhan ở đây, mấy cái lời giở thủ đoạn có chút vô lại đó, nói không nên lời.
Nghe đến bây giờ, đám người Chiếu Vô Nhan sao có thể không hiểu là trong đó có ẩn tình khác. Cho nên cả đám đều ngậm miệng không nói, im lặng theo dõi.
Lý Long Xuyên hai tay ôm đầu gối nhìn về phía Khương Vô Ưu:
"Điện hạ, Cho dù không yêu và đưa thức ăn thì có thể không chết. Nhưng lại không thể vỗ cánh, đó là mong muốn của Đông Trạch sao? Nằm bò một đời, ai có thể sống tạm như vậy được?"
Hắn nghĩa chánh từ nghiêm, biểu lộ lý tưởng, giải thích tương lai, giọng nói sang sảng, giống như cuộc chiến giữa vàng và đá.
Khương Vô Ưu chỉ cười lạnh nói: "Chim vốn không có ước hẹn, nhưng con người có niềm tin. Nằm bò là sống tạm, nhưng thất tín thì cũng không được?"
Liễu Thần Thông là thiên kiêu do nàng đặt cược, còn Liễu Tú Chương là bạn thân ở chốn khuê phòng của nàng. Về tình về lý, nàng đều cần ra mặt thay Liễu Tú Chương, nhổ được cơn tức này.
Nếu không đường đường là cung chủ Hoa Anh cung như nàng, không biết là có bao nhiêu bận rộn, làm gì có nhiều thời gian để mà cả ngày truy đánh một kẻ bạc tình như vậy?
Lý Long Xuyên cũng im lặng.
Khương Vọng thở dài một hơi, ngồi im tại chỗ, chắp tay đối với Khương Vô Ưu: "Những câu cung chủ nói đều có lý, không thể cãi lại. Nhưng cung chủ cũng biết đấy. Chim ba cánh phối với chim hai cánh là phối sai. Nhân sinh dài đằng dặc, năm này qua năm khác. Cuộc sống ngắn ngủi, thời gian qua mau. Nếu như có thể không sai, thì cần gì phải sai?"
Khương Vô Ưu im lặng một lúc mới mở miệng: "Rốt cuộc là đúng hay là sai, thì chỉ có người liên quan mới biết. Nhưng nếu Khương Thanh Dương ngươi đã mở miệng thì chuyện này bản cung sẽ không quan tâm nữa."
Nàng nhìn thẳng, nhưng cũng không nhìn Yến Phủ, mà chỉ nói:
"Yến Phủ, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Yến Phủ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Người rảnh rỗi giàu có nổi tiếng ở Lâm Tri này cuối cùng cũng chỉ đứng dậy, khom người chắp tay với Khương Vô Ưu, thở dài nói: "Thật xấu hổ!"
Cũng không biết là nói cho Khương Vô Ưu, hay là nói cho Liễu Tú Chương nữa.
Hoặc cũng có thể, là bản thân y.