Khương Vọng liếc mắt nhìn cửa sổ đang mở rồi lại nhìn Điền Hòa:
"Ta cho rằng cách ông đến sẽ bí mật một chút"
"Càng là chuyện bình thường, thì sẽ càng không bị chú ý. Đây là kinh nghiệm mà ta có được qua một ít năm tháng sống tạm bợ."
Điền Hòa đi tới trước mặt Khương Vọng, rất bình tĩnh nói rằng:
"Ngài có dặn dò gì sao?"
"Có ích đấy nhỉ" Khương Vọng gật gù rồi hỏi ngược lại: "Ta nói Điền Thường phải báo với ta khi có tin tức, mà sao mấy ngày nay gã không có lấy một chút phản ứng nào là sao? Hay là quên mất rồi?"
"Là có tin tức quan trọng thì sẽ báo cho ngài" Điền Hòa sửa lại lời Khương Vọng một cách chân thành.
Ông ta nhấn mạnh hai chữ "quan trọng" rất nặng.
Khương Vọng nghe vậy thì cười: "Có vẻ như hiện tại Điền Thường rất tín nhiệm ông, có gì cũng nói cho ông biết hết."
Điền Hòa lại lắc đầu: "Điền Thường không tin tưởng bất cứ ai hết"
Ông ta giải thích: "Chỉ là cái giá mà ta phải trả khi phản bội hắn quá lớn, cho nên hắn mới giao cho ta một ít việc khá quan trọng mà thôi."
Còn việc tại sao ông ta phản bội Điền Thường thì sẽ phải trả một cái giá lớn thì không cần phải giải thích với Khương Vọng. Bởi vì Khương Vọng hoàn toàn biết nội tình như nào.
"Nếu nói tới tín nhiệm... Ông cảm thấy Điền An Bình tín nhiệm Điền Thường không? Vì sao lại tín nhiệm Điền Thường?" Khương Vọng hỏi tiếp: "Điền Thường đã nói qua về suy nghĩ của hắn, nhưng ta muốn nghe một ít ý kiến của ông"
So sánh Điền Thường và Điền Hòa, nhìn từ bề ngoài cho đến tính cách thậm chí là phong cách làm việc đều là hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng xét theo một ý nghĩa nào đó, bọn họ lại là cùng một loại người.
"Điền An Bình không cần sự trung thành của Điền Thường, chỉ cần Điền Thường nghe lời là được. Mà trước khi có được năng lực giết chết Điền An Bình, thì Điền Thường trước sau vẫn sẽ là con chó săn trung thành nhất của Điền An Bình"
Điền Hòa nói tiếp: "Để chứng minh cho điều này, Điền Thường đã giết chết đứa cháu duy nhất của Điền Hoán Chương. Đương nhiên, hành động của hắn ta rất gọn gàng. Ngoại trừ Điền An Bình và ta ra thì không có ai biết hết."
Khương Vọng cũng có ấn tượng với cái tên Điền Hoán Chương này. Người kia chính là gia lão Điền gia lần trước trấn thủ Thất Tinh Cốc.
Bản thân Điền Thường sẽ không tự nói tin tức này cho Khương Vọng biết. Hắn ta chỉ thể hiện một phần giá trị nhất định, để Khương Vọng không lật tung bàn cờ là được. Hắn ta cho rằng dù có bỏ ra thêm một phần thì để là lãng phí.
Còn Điền Hòa không bắt buộc phải nói, nhưng vẫn chủ động nói ra.
Ông ta cũng đang dùng cách của mình, để thể hiện ra trị của bản thân đối với Khương Vọng.
Đại Trạch Điền thị thực sự là một nơi chuyên sản xuất ra kẻ điên, Khương Vọng thầm nghĩ như vậy.
Từ lời nói của Điền Thường và Điền Hòa, thì có thể chép lại tạo nên một khía cạnh điên rồ lại ác nghiệt của Điền An Bình. Hình tượng về một kẻ điên trong một thiên kiêu từ lời nói và cảm nhận của người khác, nay đã dần hiện rõ ở trong lòng Khương Vọng.
Điều này làm cho Khương Vọng càng hiếu kỳ với chuyện mà Điền An Bình muốn làm ở quần đảo ven biển. Cái tên thiên kiêu này hợp tác với Khánh Hi, sắp đặt gì đó ở hải ngoại... Đến cùng là muốn làm gì?
Nhưng hắn biết, dựa vào thủ đoạn của Điền An Bình thì hắn có hỏi ai cũng sẽ không có đáp án. Chỉ có thể tự mình đi tìm kiếm, tự mình khám phá mà thôi.
Mà có thể kết quả sau cùng cũng không mấy tốt đẹp.
Điền An Bình cũng sẽ không quan tâm hắn có phải là thanh bài tứ phẩm của Tề quốc hay không, trên thân có tước vị hay không.
"Hiểu biết của Điền gia của ngươi về quần đảo ven biển có đủ thấu đáo chưa?"
"Còn phải xem là phương diện nào." Điền Hòa trả lời.
"Không sai" Khương Vọng thỏa mãn gật gũ: "Xem ra từ lúc di theo Điền Thường, ông cũng gặt hái được địa vị cao hơn rồi."
Điền Hòa nói: "Mờ mịt hơn so với tưởng tượng của ngài."
Xem ra ông ta rất không hài lòng đối với tình trạng hiện tại, cũng không mong muốn cứ mãi dựa vào Điền Thường.
Nhưng cũng có thể là ông ta cố ý biểu hiện như thế.
Hiện tại Khương Vọng không muốn phỏng đoán qua lại với kiểu người bụng da thâm sâu như này, hắn không có quá nhiều tỉnh lực để có thể phân tâm, cho nên trực tiếp nêu ra nhu cầu của bản thân: "Ông hiểu rõ về Bích Châu bà bà không?"
"Là trưởng lão thực vụ của Điếu Hải Lâu. Chắc là xếp thứ tám cho đến thứ mười trong số mười hai vị trưởng lão thực vụ. Điền Hòa nghe xong lập tức nói, hiển nhiên hoàn toàn nắm rõ rất nhiều tình báo của Điền gia ở quần đảo ven biển, đồng thời cũng nghiêm túc tiếp thu: "Bà ta ở sau lưng chống đỡ cho Ngũ Tiên Môn, đồng thời cũng là người hệ Cô Hoài Tín - trưởng lão thứ hai của Điếu Hải Lâu."
Hai mươi bốn vị trưởng lão thực quyền của Điếu Hải Lâu thường được ngoại giới chia thành bốn vị trưởng lão thượng vị, tám vị trưởng lão trung vị, mười hai vị trưởng lão hạ vị.
Nhưng vì là trưởng lão cao cao tại thượng của Điếu Hải Lâu, nên chắc chắn bọn họ sẽ không dùng danh xưng như vậy. Mà gọi là trưởng lão tịnh hải, trưởng lão hộ tông, trưởng lão thực vụ.
Từ tên của chức vụ cũng có thể thấy được giá trị hệ thống của họ ở trong Điếu Hải Lâu. Tịnh hải là việc quan trọng nhất, thứ nhì là tông môn truyền thừa, và cuối cùng mới là tông môn thực vụ. Chí ít thì bề ngoài là như vậy.
Những tin tức mà Điền Hòa nói thì Khương Vọng cũng biết, nhưng là thông qua tình báo của Khương Vô Ưu mới biết được.
Bởi vậy có thể nhận xét rằng, sự hiểu biết của Điền gia về Điếu Hải Lâu đã vượt qua Trọng Huyền gia. Bởi vì bọn họ vốn tập trung nhiều thời gian và lực lượng ở trên biển hơn so với Trọng Huyền gia.
Bốn vị trưởng lão tịnh hải của Điếu Hải Lâu đều đạt tu vi Động Chân, Bích Châu bà ÿ lại vào Cô Hoài Tín chân nhân, thảo nào mà tràn đầy tự tin như thế.
"Còn Hải Tông Minh thì sao?" Khương Vọng hỏi.
"Là trưởng lão thực vụ đã chết của Điếu Hải Lâu. Vốn dĩ đứng hàng thứ mười đến mười hai hai trong số các trưởng lão thực vụ."
Điền Hòa tiếp tục nói mà không cần nghĩ ngợi: "Lão hẳn là người thuộc hệ Tần Trinh - trưởng lão thứ hai của Điếu Hải Lâu"
Không giống với thứ tự nghiêm cẩn bên phía trưởng lão tịnh hải.