Kỳ Tiếu là ai cơ chứ?
Chính là người xuất thân từ danh môn đỉnh cấp có truyền kỳ không cạn trong giới tướng lĩnh - Đông Lai Kỳ thị.
Khi Kỳ Tiếu còn trẻ đã quyết chí với vị trí gia chủ, cùng tranh chấp vị trí này với đệ đệ ruột của mình, chính là thiên kiêu Kỳ Vấn. Ố mọi phương diện, hai người khó phân cao thấp.
Nhưng cuối cùng, Kỳ lão tiên sinh lại lựa chọn truyền vị trí gia chủ cho nhi tử, hơn nữa còn dùng một cơ duyên lớn giúp Kỳ Vấn sớm đạt Thần Lâm, để cho Kỳ Vấn hoàn toàn có thể ngồi vững vàng cái ghế gia chủ.
Kỳ Tiếu cho rằng phụ thân bất công thiên vị con út, đưới cơn nóng giận đã cắt đứt quan hệ với gia tộc.
Vào ba năm sau, Kỳ Tiếu cũng đạt tới Thần Lâm.
Nhưng Kỳ Tiếu đã chặt đứt mọi quan hệ với Kỳ gia, bắt đầu lại từ đầu ở trong quân đội.
Mỗi trận chiến đều đi đầu, gặp chiến đấu đều đánh gục.
Càng đi càng xa, càng trèo càng cao, cuối cùng dựa vào chính bản thân mình mà đạt được Động Chân, hoàn toàn vượt qua người đệ đệ kế thừa cái ghế gia chủ.
Vị trí thống soái Hạ Thi quân không phải là Kỳ gia cho Kỳ Tiếu.
Mà là Kỳ Tiếu tự tay đoạt được từ trong tay Kỳ Vấn.
Một nhân vật cường thế như vậy, một Chân Nhân nhà binh, vậy mà lại có thể cùng xuất hiện với Khương Vô Ưu, điều này thực sự đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng!
Dường như mọi chuyện đã trở nên dễ dàng hơn.
Chỉ cần Kỳ Tiếu tình nguyện lên tiếng, thì việc cứu Trúc Bích Quỳnh có gì khó nữa?
Sự xúc động chỉ vừa mới chớm nở trong lòng đã bị Khương Vọng dập tắt ngay lập tức.
Nếu như chuyện dễ dàng như vậy, thì sao trước đó Khương Vô Ưu lại không hé lộ tí gì.
Chỉ cần suy nghĩ một chút là rõ, một Chân Nhân đương thời - đại tướng trấn thủ đảo Quyết Minh như Kỳ Tiếu, sao có thể vì một đệ tử đã bị phế tu vi của Điếu Hải Lâu, mà tự mình đến đài Thiên Nhai một chuyến, rồi còn khiêu chiến với quy củ của Hải Tế?
Không nói đến việc Khương Vọng không có được mặt mũi như vậy, mà ngay cả Khương Vô Ưu cũng còn kém xa.
Lời giải thích duy nhất cho việc trước đó Khương Vô Ưu cũng không nhắc đến chuyện này, chính là nàng ta cũng không dám chắc Kỳ Tiếu có tới hay không.
Lúc trước đã từng bàn bạc qua, nàng ta tới đảo Quyết Minh vốn là muốn triển khai hoạt động một phen, sẽ để cho tướng lĩnh trong quân thân thiết của nàng ta đại diện cho đảo Quyết Minh tham gia đại điển Hải Tế lần này. Từ đó có thể vào thời điểm mẫu chốt mà nói hộ cho Trúc Bích Quỳnh.
Kỳ Tiếu - thống soái của Hạ Thi quân vốn không hề có trong kế hoạch của bọn họ.
Khương Vô Ưu không nhìn thấy Khương Vọng ở giữa biển người, mà lúc này cũng không thể nào lén lút liên lạc được. Nhưng nàng vẫn ngôi ngay ngắn ở hàng ngũ chủ vị, thong dong ngồi cùng các Chân Nhân.
Cho dù có có sự việc bất ngờ vượt ra khỏi dự tính, nhưng dù sao cũng là phát triển theo chiều hướng tốt.
Khương Vọng nhanh chóng đưa ra suy đoán ở trong lòng...
Bởi vì nguyên nhân nào đó mà Kỳ Tiếu quyết định tự mình đi đài Thiên Nhai một chuyến, có lẽ nguyên nhân kia cũng giống như Dương Phụng của Dương cốc. Hiện tại, có lẽ chỉ có mấy người họ mới biết được thôi.
Mà Khương Vô Ưu nắm chắc cơ hội, dựa vào thân phận Hoa Anh cung chủ của bản thân mà có thể đồng hành cùng với Kỳ Tiếu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một lần dựa thế thành công.
Mặc kệ người của các phe có mặt trên đài Thiên Nhai đang suy nghĩ gì.
Ở chỗ chủ vị, Sùng Quang chân nhân mắt nhìn thẳng, giọng điệu bình thản nhưng lại truyền rõ ràng vào trong tai mỗi người: "Nếu như hai vị tướng quân Dương, Kỳ đều đã đến, lại thấy trăng đã lên cao, vậy thì đại điển Hải Tế chính thức bắt đầu!"
Một ông lão cao gầy đi tới chỗ trước hàng ngũ chủ vị rồi cất cao giọng: "Lên nhạc!"
Người này chính là một trưởng lão hộ tông mà Khương Vọng biết Hải Kinh Bình, một trong bốn vị trưởng lão phụ trách các công việc của đại điển Hải Tế lần này.
Tùng tùng tùng, tùng tùng tùng!
Tiếng trống trận nặng nề vang lên theo giọng nói của ông ta.
Sau đó là tiếng kèn lệnh thê lương vang vọng trong bầu trời đêm.
Một tiếng rồi lại một tiếng truyền khắp toàn bộ đảo Huyền Nguyệt.
Sau đó là chín tiếng kèn lệnh liên tiếp.
Ổ trên đài Thiên Nhai và trên toàn bộ đảo Huyền Nguyệt, có vô số người đã hé miệng cất tiếng hát.
Hàng nghìn hàng vạn tiếng hát nhỏ bé tuôn ra từ bốn phương tám hướng rồi hội tụ lại cùng nhau, trở nên hùng vĩ và cuồn cuộn đến mức làm lòng người chấn động.
Nhưng tiếng hát kia...
"Mênh mang mây che, mênh mông trở về.
Ta nguyện cầm dây dài, nay đọ sức với nộ hải.
Dù nát chiến giáp có gì sợ?
Tiếc thân xót mạng ta có sao?
Ta có một thân khí phách hiên ngang, hóa giải từng chiếc lôi trống trận.
Ta có nhiệt huyết tràn đầy, ngang ngược với trời cao thật là sảng khoái!
Mẫu thân mất ta y phục, con mất ta ôm.
Hồn về nơi nào? Một phần ngọc nát!"
Điệu hát này có tên là "Hồn Trở Về" vì để kêu gọi anh linh trở về, nhưng lại đứng trên góc nhìn của một chiến sĩ mà hát.
Chiến sĩ anh dũng chiến đấu với biển lớn, không sợ hy sinh.
Muốn rũ bỏ khí phách hiên ngang, tung nhiệt huyết, để một đời người đều bỏ lại nơi hải cương.
Nhưng hắn thật sự không lưu luyến sao?
Mẫu thân của hắn mất đi con, dù muốn may y phục cho hắn nhưng cũng không biết đưa cho ai.
Con trai của hắn mất đi phụ thân, muốn được phụ thâm ôm vào lòng nhưng mãi mãi không thể được nữa.
Nhưng là, nhưng là...
Nhưng dù như vậy, cũng không phải hỏi hồn "ta" về nơi nào.
"Ta" chết ở chỗ này, hoàn toàn sáng suốt, hoàn toàn tự do, cao thượng thuần khiết như ngọc mà chết ở hải cương.
Nỗi đau của một người, một gia đình, là để tránh cho nỗi đau của hàng nghìn hàng vạn gia đình khác.
Hải dân bình thường chỉ nghe nói trụ cột của gia đình vật lộn với biển rộng thay đổi thất thường để kiếm sống. Còn những tu sĩ siêu phàm ở đây có thể thông qua bài hát thương tiếc này, mà nhìn thấy một đời rồi lại một đời cường giả siêu phàm, chết ở hải cương... chết ở hải cương...
Mọi người lùi lại, quay mặt về phía biển xanh.
Bất kể là nam nữ già trẻ, bất kể tu vi gì hay thân phận gì. Khương Vọng thấy những người ở bên cạnh mình đều cùng nhau hát điệu hát này. Có người thì mặt đây xúc động, có người thì lệ rơi đầy mặt.
Thân ở trong đám đông đang đồng thanh hát, hắn cũng không kìm lòng được mà bị một loại sức mạnh nào đó cảm hóa. Trước đây hắn chưa từng nghe qua điệu hát này, cũng chưa từng hát bao giờ. Nhưng lúc này lại tự nhiên hòa tiếng ca vào trong đám đông.
Có một loại sức mạnh rất lớn tồn tại ở đáy lòng mỗi người. Đó ^¬nn là sự đồng cảm đối với thân phận "Nhân tộc" này, là một loại kỳ vọng vĩ đại đối với vận mệnh của cộng đồng Nhân tộc.
Đến khúc hát cuối cùng, gần như đã lệ nóng doanh tròng.