Trúc Bích Quỳnh vốn luôn cúi thấp đầu, như đã bị lấy mất nửa mạng, có vẻ như lúc này mới nhận ra bên ngoài đã có chuyện gì đó.
Cũng không biết nàng lấy khí lực từ đâu mà đột nhiên ngẩng đầu lên!
Đập vào mắt chính là Khương Vọng!
Lần thứ nhất gặp nhau, bị đánh võ huyễn thuật, hoang mang hoảng loạn.
Lần thứ nhất đánh nhau, bị Phược Hổ khống chế, tư thế nan kham.
Chỉ vì một câu hứa hẹn, hắn đã đã lấy thủ cấp của Hồ Thiếu Mạnh làm hậu lễ.
Vì để dẹp yên trị an một phương, mà bao nhiêu ngày không ngủ liên tục.
Thấy hắn chém Trư Diện, phá ngàn quân, đấu với Long Diện.
Cũng thấy hắn là một người bình thường, cũng đa cảm như thường, cũng bị một con chó vì bảo vệ con nó mà đuổi đến mức chạy loạn khắp nơi.
Trong những người mà nàng đã từng nhìn thấy và nghe thấy, không có ai giống như vậy.
Không biết nên hình dung như thế nào, nhưng cũng khiến cho nàng có loại cảm giác tin cậy không cách nào miêu tả được. Tựa như lúc tỷ tỷ vẫn còn sống... Luôn đáng tin tưởng, luôn đáng để dựa vào.
Lần gặp lại ngắn ngủi ở trong ngục, nàng đấu tranh hỏi hắn, có thể đến tiễn nàng không.
Nàng hi vọng hắn có thể đến, nhưng nàng lại cúi đầu, không hi vọng hắn nhìn thấy. Loại tâm trạng này, vừa mâu thuẫn vừa đau khổ.
"Ngươi thật sự... đến rồi" Nàng mấp máy đôi môi khô khốc, gian nan thốt lên vài chữ.
Giọng nói yếu ớt kia, như thể đã bị gió biển cuốn đi ngay lập tức.
Nhưng cuối cùng Khương Vọng vẫn nghe thấy.
"Đại trượng phu sinh tại thế, lời nói ra tất sẽ thực hiện!"
Khương Vọng cũng không lỗ mãng tiến lên nâng nàng dậy hay là làm ra hành động gì khiến người khác hiểu lầm, chỉ là nhìn Trúc Bích Quỳnh, cho nàng lòng tin cùng sức mạnh: "Ta đã đồng ý với ngươi, giết chết Hồ Thiếu Mạnh. Cho nên ta giết Hồ Thiếu Mạnh.
Ta đồng ý với ngươi sẽ trổ lại thăm ngươi. Cho nên ta trở lại gặp ngươi!"
"Được... Đủ rồi..." Trúc Bích Quỳnh lẩm bẩm.
Ta chết cũng cam lòng. Nàng nghĩ thầm trong đầu như vậy.
"Được lắm, nói ra tất thực hiện!" Hải Kinh Bình ở phía sau cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ: "Nhưng ngươi cũng phải biết, tiền đề của câu "nói ra tất thực hiện" là phải tự mình biết mình.
Biết chuyện nào mình làm được, chuyện nào mình không làm được, đừng có phóng đại khoác lác! Ngươi có biết, nhiễu loại đại điển Hải Tế thì sẽ bị tội gì không?"
Ông ta tiến lên một bước, chỉ ngón tay về phía Khương Vọng, có loại khí thế thuộc về cường giả Thân Lâm ép đến mức Khương Vọng phải vận kình mới có thể đứng vững được: "Ngươi cũng biết, bản tọa có thể chém ngươi tại chỗ đấy!"
Hải Kinh Bình là người phụ trách các công việc của đại điển Hải Tế lần này, lúc này lại đang trong quá trình ông ta tuyên đọc tội ác của tế vật, có thể nói ngay lúc này, ông ta có toàn quyền xử lý những việc xảy ra trên đài Thiên Nhai dù Sùng Quang chân nhân chưa lên tiếng.
Ông ta có thể trực tiếp hạ lệnh để người ta đuổi Khương Vọng đi, cũng có thể tự mình ra tay đánh Khương Vọng ngã khỏi đài Thiên Nhai. Nhưng cùng lúc cũng có thể ngừng lại, hỏi Khương Vọng một câu xem vì sao lại làm vậy.
Không có gì để nghi ngờ nữa, mấy lần thăm hỏi lúc trước đã có hiệu quả nhất định.
Mặc dù ông ta có lớn tiếng chất vấn, thái độ cường ngạnh, nhưng thực ra vẫn cho Khương Vọng cơ hội để giải thích.
Khương Vọng xoay người đối mặt với Hải Kinh Bình, đối mặt với ba vị Chân Nhân đương thời đang trầm mặc, nói chuyện rất đúng mực: "Ta cũng không muốn nhiễu loạn đại điển Hải Tế, mà ngược lại là vì muốn giữ gìn thể thống của đại điển Hải Tế, để quang vinh của đại điển Hải Tế có thể duy trì lâu dài!"
"Xin hỏi trưởng lão."
Hắn vừa nói với Hải Kinh Bình vừa đi về phía trước: "Những tế vật trên đài Thiên Nhai này đều là tội tù phạm vào tội không thể tha sao?"
"Từng việc từng vụ, chứng cứ xác thực." Hải Kinh Bình đứng chắp tay thể hiện sự uy nghiêm: "Nếu như ngươi muốn lãng phí thời gian Hải Tế, thì tốt nhất nên nghĩ kỹ lại"
"Trong thời điểm trang nghiêm như thế này, đối mặt với các anh linh nơi hải cương, sao vãn bối dám làm vậy!" Khương Vọng cất cao giọng giải thích rồi lại sâu sắc thi lễ: "Chỉ là bằng hữu Trúc Bích Quỳnh của ta thực sự bị oan, không thể không giúp!"
"Nếu bị oan thì đã trình bày từ trước khi vào ngục. Đến tận đại điển Hải Tế hôm nay mới nói, ngươi không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?" Hải Kinh Bình trực tiếp giáng cho Khương Vọng một cái tát, khiến hắn lập tức bị đánh bay: "Đi xuống cho ta!"
Ông ta quát lên: "Nếu ngươi còn đám ồn ào, thì sẽ khó thoát khỏi cái chết!"
Ổ hai bên trên khán đài, gần như Hứa Tượng Càn và Lý Long Xuyên đồng thời đứng dậy ngay lập tức. Nhưng người trước thì bị Yến Phủ kéo lại, người sau thì bị Lý Phượng Nghiêu đè xuống.
Hiển nhiên Yến Phủ và Lý Phượng Nghiêu - hai người có tính tình trầm tĩnh hơn đều nhìn ra cái gì đó.
Một cái đánh này của Hải Kinh Bình vẫn chưa hạ tử thủ, nhưng cũng không hề nương tay, đối mặt với người quầy rấy Hải Tế thì đây là điều nên làm, thậm chí có thể nói là mức độ giáo huấn thấp nhất.
Khương Vọng bị đánh ngã nhưng không hề bất ngờ.
Hắn không chống lại được cường giả Thần Lâm, mà hắn cũng không định chống trả.
Vì thế hắn thực sự bị thương.
Hơn nữa còn bị thương không nhẹ.
Nhưng sau khi hắn bị đánh ngã, cũng chỉ từ từ bò dậy, chùi máu nơi khóe miệng rồi lại kiên định quay trổ lại.
Dường như hắn hoàn toàn không nghe thấy câu nói kia... cái câu mà "khó thoát khỏi cái chết".
"Vị đại nhân này!"
Hắn vẫn đối mặt trực diện với Hải Kinh Bình, vẫn cứ cất cao giọng: "Xưa nay ở trên biển, ta vẫn thường nghe nói. Nghe nói rằng Hải Tế thực ra không phải là tế cái biển, mà là tế những anh linh chết trên ở trên biển kia!"
"Ta muốn hỏi, vì sao mà những anh linh kia phải chiến đấu?"
"Bọn họ chết trận ở trên biển, chẳng lẽ không phải là vì mong có một ngày, đồng bào của họ không cần vô duyên vô cớ mà chết đi hay sao?"
"Ta có oan khuất thì sao lại không thể giải thích? Chính nghĩa đang bị che lấp, sao lại không thể vạch trần!"
Khương Vọng nhìn quanh một vòng, đối mặt với tất cả mọi người trên đài Thiên Nhai: "Lẽ nào có thể dùng máu của người vô tội để tế các anh linh trên đường về hay sao?"
"Lẽ nào đó là nguyện vọng mà các anh linh kia muốn sao? !"
Nhìn thiếu niên dù bị thương nhưng vẫn đứng thẳng tắp ở trước mặt, lắng nghe vấn đề và tiếng hò hét của hắn.
Hải Kinh Bình không khỏi nhớ đến lúc ở trong phủ trước đây, rõ ràng ông đã từ chối, và nói rõ là mình sẽ không làm bất cứ điều gì cho Trúc Bích Quỳnh.
Khi đó, thiếu niên này cúi rạp người, đau thương van xin: "Vấn bối chỉ xin một cơ hội được nói chuyện!"