Lời cáo buộc này đã trực tiếp xử lý sạch sẽ liên can của bà ta khỏi vụ việc Hải Tông Minh.
Nhưng Khương Vọng lại thu bớt sự tức giận của mình và trở nên bình tĩnh, bởi vì hắn đã nghe thấy những gì hắn muốn nghe.
Thế là đủ rồi.
Hắn trực tiếp đến gần bà lão này, nhìn bà và nói: "Bích Châu bà bà, ta có một chuyện không rõ. Đúng là bà đã lấy được sổ sách của Bách Bảo Các, và có thể chứng minh rằng ta đã mua những món đồ quý giá đó, cũng như thực tế rằng ta thực sự đã mua rất nhiều hộp đựng đồ mới. Nhưng cái này làm sao có thể chứng minh rằng ai đã hối lộ cho trưởng lão Hải Kinh Bình đây?"
Làm sao để chứng minh? Bản thân ta tự mình nói rõ ngươi đi hối lộ, ngươi cũng đã mang theo quà đi đến, cuối cùng thì Hải Kinh Bình cũng đã giúp một chút, chuyện này còn cần bằng chứng sao?
Bích Châu bà bà cảm thấy có chút có chút không ổn trong vấn đề vô cùng hoang đường này, nhưng giờ quay đầu lại cũng không thể nữa rồi. Lúc này cười lạnh nói: "Chuyện đã đến mức này, ngươi còn muốn chống chế sao? Ta đã sớm nhìn ra ngươi có ý xấu trong lòng, ở chỗ ta có nhân chứng, có thể chứng minh người đã đến phủ Hải Kinh Bình bao nhiêu lần, đến khi nào và ở đó bao lâu đấy! Ngươi có muốn ta mời lên ngay bây giờ không?"
"Nhân chứng thực ra cũng không cần." Khương Vọng xua tay: "Ta thừa nhận đúng là ta đã đến thăm trưởng lão Hải Kinh Bình. Ta cũng thừa nhận rằng ta đã nghiêm túc cầu xin ông ấy, hy vọng ông ấy có thể cứu người bạn Trúc Bích Quỳnh mắc tội không đáng chết một mạng. Nhưng lão nhân gia ấy... đã từ chối ta"
"Có thể để ngươi tùy ý một mực khẳng định sao?" Bích Châu bà bà hung ác nói: "Ngươi cho là lão thân..."
Cạch!
Một miếng ngọc hình đuôi phượng quấn hoa rơi trên mặt đất.
Ngay sau đó là một gấm Vân Ế.
Sau đó là thanh mộng sa...
Những món bảo vật giống nhau lần lượt bị Khương Vọng ném trên mặt đất, bày ở trước mặt mọi người.
Hắn duỗi duỗi tay về phía Bích Châu bà bà: "Bà có ngại đối chiếu với sổ sách của bà một chút, xem xem những món bảo vật mà ta mua, có nhiều hơn món nào, hay là thiếu một món nào không?"
"Thật nực cười!" Hắn lắc đầu: "Ta mua một số đặc sản từ các quần đảo gần biển, muốn mang về Tề quốc, biếu người thân và bạn bè. Nhưng là lời vào trong miệng bà thì lại vô duyên vô cớ trở thành hối lộ! Ta vẫn đặt ở trong tay yên lành, thậm chí còn chưa tặng một món nào, tại sao lại thành hối lộ vậy? Ta tự hối lộ chính mình sao? Lão tú bà! Những câu bà nói, rốt cuộc là mấy phần thật, mấy phần giả vậy?"
Hắn bước qua những món đồ quý đó và tiến lại gần Bích Châu bà bà: "Bà còn dối lừa cả thiên hạ đến bao giờ nữa!"
Hắn và Trọng Huyền Thắng, chưa bao giờ thực sự tin tưởng Bích Châu bà bà.
Thực sự là hắn đã đến phủ đệ của Hải Kinh Bình, cũng thực sự đã đưa ra đề nghị, cũng quả thật có mua bảo vật dùng để hối lộ, một số trong số đó chính là do Bích Châu bà bà nói rằng Hải Kinh Bình cần có.
Nhưng hắn chưa bao giờ hối lộ Hải Kinh Bình. Những bảo vật mà hắn mua từ đầu đến cuối đều yên lành ở trong hộp chứa đồ mới mua, và yên lành ở trên tay hắn.
Mà vào lúc Bích Châu bà bà giấu đầu lòi đuôi, đã nhẹ nhàng trở tay tát một cái vào mông của bà ta!
Nhưng Bích Châu bà bà ngay lập tức hét ầm lên: "Bên cạnh ta có kẻ phản bội!"
Bà ta phản ứng rất nhanh, không để ý tới Khương Vọng, mà chỉ vào Hải Kinh Bình: "Tốt cho một Hải Kinh Bình ngươi, ngươi đã sớm sắp xếp cơ sở ngầm bên cạnh ta rồi. Thăm dò và biết được hôm nay ta sẽ tới kiện ngươi, cho nên đã sớm trả lại hối lộ!
Ngược lại, còn quay ra hãm hại nói lão bà này bất nghĩa! Tốt, tốt, rất tốt!"
Những thứ vốn dĩ nắm chắc mười phần đã bị lật tung chỉ trong một lần. Nếu đổi lại là bất kỳ kẻ nào, cũng sẽ phải sững sờ.
Nhưng phản ứng của bà lão nhanh một cách đáng ngạc nhiên, bà la lập tức khuấy đục nước và vẫn đặt mình vào vị trí nạn nhân.
Còn việc bên cạnh bà ta có cơ sở ngầm của Hải Kinh Bình hay không thì không thể nói rõ trong một thời gian ngắn, sau cũng vĩnh viễn không thể nói bà ta vu oan cho Hải Kinh Bình được.
Hải Kinh Bình giận quá thành cười: "Đến lúc này mà ngươi vẫn còn có thể nói được, ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi."
Ông ta thực sự tức giận đến run lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Là ai cho ngươi lá gan, ngươi có ngại gọi...
"Đủ rồi" Sùng Quang chân nhân, người vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt đột nhiên lên tiếng.
Và ngăn cái tên Hải Kinh Bình sắp nói ra.
Hải Kinh Bình vô cùng tức giận, gần như muốn hoàn toàn vạch mặt người đứng phía sau Bích Châu bà bà. Bởi vì lần này ông ta thực sự là tự dưng gặp tai họa, hoàn toàn không nhận được chút lợi ích nào. Ông ta cũng chỉ cảm động với trái tim chân thành của Khương Vọng, cho nên nói hộ hắn vài câu thôi.
Ông ta biết rất rõ rằng, chuyện trên đại điển Hải Tế lần này cuối cùng vẫn là do Sùng Quang chân nhân làm chủ.
Nhưng Bích Châu bà bà lại cứ năm lần bảy lượt leo lên vu khống, dùng thân phận trưởng lão thực quyền để lấy hạ phạm thượng, không để ông ta ở trong mắt một chút nào, coi ông ta là cái gì vậy!
Ông ta đã không thể nhịn được, cũng không muốn nhịn nữa.
Nhưng Sùng Quang chân nhân lại quát bảo dừng lại, ông ta cũng không thể nói được cái gì nữa. Cuối cùng thì đối với những người như ông ta mà nói, đại cuộc của Điếu Hải Lâu vẫn hơn vinh nhục của cá nhân ông ta.
Mà đúng lúc Sùng Quang chân nhân nói.
Bích Châu, người đang tố cáo lúc này chính là người thuộc phe trưởng lão thứ tư Cô Hoài Tín, còn Hải Tông Minh đã chết là người trong phe phái của trưởng lão thứ hai Tần Trinh.
Về phần bị cáo Hải Kinh Bình, người khác có thể không biết nhưng lại không thể giấu giếm được ông. Ông ta và trưởng lão thứ ba Từ Hướng Vấn đã sớm có sự ăn ý trong rất nhiều chuyện.
Nói tóm lại, tất cả chống lưng của mấy người này, không có ai là thuộc về thế hệ của ông cả.
Ông không muốn quản cuộc tranh giành quyền lực đằng sau lưng những người này, và cũng không cần quản.
Điếu Hải Lâu dù lớn đến đâu thì tài nguyên cũng không phải là vô tận, cạnh tranh là điều không thể tránh khỏi. Có rất nhiều Ngoại Lâu đỉnh cao, khi cơ hội tấn thăng Thần Lâm xuất hiện, ai sẽ đi? Ai không thể đi? Tất cả những điều này đều cần phải tranh giành.
Trong một hệ thống bình thường và lành mạnh, sự cạnh tranh cũng là điều tất yếu.
Chỉ là trong một vài trường hợp, nó vẫn cần phải có chừng mực.
Vào ngày thường thì có thể thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lúc này ở trên đài Thiên Nhai, không thể để người Dương cốc và đảo Quyết Minh xem quá nhiều trò cười được.