Trên phương diện nhẫn nại Khương Vọng chưa chắc đã thắng, nhưng hắn vẫn còn một ưu thế, đó chính là hắn có thể kiểm soát được Đạo Nguyên, nhờ vậy thời gian mà hắn có thể chống lại dị hóa sẽ dài hơn so với các tu sĩ cùng cảnh giới.
Đó là sự kiểm soát tốt được mài dũa bằng cách "đối đầu" với Chân Nhân đương thế.
Điều này sẽ dẫn đến việc, dù cho Bích Châu bà bà có kiên nhẫn chờ đợi đến tận ngày cuối cùng theo như bà ta dự tính, thì Khương Vọng vẫn có thể chống đố được nhiều hơn một ngày so với bà ta.
Về mặt này hắn chắc chắn sẽ thắng, và đây cũng chính là bước đầu cho chiến thắng sau cùng của hắn.
Đời người như ván cờ đến ván cờ khác nối tiếp nhau, có người thắng, ắt có kẻ thua.
Dù cho đó có là cả một dân tộc, hay cả thế giới này, cũng đều như thế.
Bao nhiêu năm tháng qua đi, phải nói rằng Nhân tộc luôn luôn vững vàng chiếm thế thượng phong. Dẫu sao thì năm đó Hải tộc đã bị "trục xuất" đến Thương Hải, hơn nữa đã qua hai thời đại nhưng vẫn chưa thể phản công đánh trở về được.
Hải tộc dần dần tiến hóa trong hoàn cảnh gian khổ, trở thành hình dạng như hôm nay, tuy rằng so với cá thể trước đây mạnh hơn rất nhiều, nhưng sự thích ứng bất đắc dĩ này vốn dĩ đã là chứng minh cho thất bại.
Bọn họ vốn có thể sống trong một thế giới sung túc yên bình, bơi lội trên mặt nước êm đềm ở gần biển, dạo chơi bên dòng sông trong xanh nắng ấm. Bây giờ lại chỉ có thể ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt, từng giờ từng phút chống chọi với muôn vàn nguy cơ sống chết nơi Thương Hải.
Nhưng nói đi phải nói lại, cho đến tận ngày nay Hải tộc vẫn chưa bị diệt vong, hơn nữa trong tương lai có thể vẫn sẽ tiếp tục tồn tại lâu dài, đây cũng là một minh chứng rất rõ ràng cho sự hùng mạnh của bọn họ.
Nhân tộc được bao đời Thiên Kiêu chống đỡ, thì Hải tộc cũng được bao đời cường giả phấn chấn phục hưng, không ngừng nỗ lực xoay chuyển tình thế.
Bậc hiền triết từng sáng lập ra nguyên hình Hải Chủ của Hải tộc là thế, ngày nay cường giả Hải tộc Vạn Đồng, thời khắc đưa mắt dõi theo mỗi một Hải tộc, nâng đố toàn thể Hải tộc tiến lên phía trước, cũng là như thế.
Hay là nói nên gọi ông ta bằng một cái tên khác, Cao Giai.
Không chỉ mỗi Nhân tộc không biết gì về ông ta, trong Hải tộc cũng chẳng được mấy người biết hiểu rõ về người này.
Cái tên Vạn Đồng là Nguy Tầm đặt cho ông ta, còn tên thật của ông ta, là Cao Giai.
Nằm tại nơi sâu nhất của Thương Hải, dùng hàng triệu hàng trăm triệu con mắt không ngừng sinh trưởng, không ngừng tuyệt diệt, nhìn chăm chú mỗi Hải tộc.
Cao giả, đầm lầy, sông.
Giai giả, toàn bộ.
Những gì thấy là những gì đã biết, những gì đã biết thì đều là toàn năng.
Phàm là những nơi có dòng nước, Cao Giai không gì không biết.
Phàm là những nơi có dòng nước, Cao Giai không gì không thể.
Đây là điều ông ta nhấn mạnh, cũng là điều ông ta muốn khiến cho cả thế giới ghi nhớ.
Thương giả, thủy chi "Thương }, là kho sản xuất ngũ cốc và nuôi dưỡng hàng trăm triệu sinh mạng.
Nhưng với cái tên "Thương Hải" mỹ miều này lại tự bản thân nó không đẹp.
Có lẽ rất lâu trước đây nó đã từng rất đẹp, nhưng ít nhất là trong thời đại mà các ghi chép được lưu truyền, nó đã ác liệt như thế.
Phải, nó quả thực có thể dùng từ ác liệt để hình dung.
Có lẽ mô tả này phù hợp hơn - biển thực sự là một "kho chứa"
nước, nhưng hàng trăm triệu sinh vật sống ở đây là thức ăn của biển.
Biển như một con vật khổng lồ tham lam, nuốt chửng sự sống của vô số sinh linh.
Những cơn sóng thần thường xuyên xảy ra, những vòng xoáy đen tối vĩnh viễn xuất hiện bất thường ở khắp mọi nơi, những trận lôi đình diệt thế có thể quét ra hàng ngàn dặm ngay khi nó xuất hiện...
Quá nhiều quá nhiều nguy hiểm.
Mặc dù đại dương bao la có thể mang theo hàng trăm triệu sinh mạng, nhưng có rất ít nơi có thể yên ổn dừng lại.
Hải tộc chưa bao giờ ngừng khám phá Thương Hải, nhưng thường hàng trăm ngàn năm nay cũng không tìm được một tịnh thổ mới.
Vậy tại sao, rõ ràng Hải tộc khó sinh sôi nảy nở, tiềm lực chiến tranh kém xa Nhân tộc, nhưng bọn họ lại nhiệt tình với chiến tranh Mê Giới như vậy?
Bởi vì họ rất khao khát trở lại hiện thết Cũng bởi vì... Thương Hải không có nhiều tài nguyên như vậy, chết ở Mê Giới còn hơn là chết ở dưới biển.
Ổ nơi sâu nhất của biển, có một dãy núi dài.
Nhưng những đợt nhấp nhô thường xuyên nói với người khác rằng đây không phải là một dãy núi chết, mà là một loại sinh vật sống khổng lồ nào đó.
Quan sát kỹ hơn mới biết chắc chắn đó là một con rồng, bởi vì thân hình dài quá, có sừng ở điểm cao nhất và đuôi ở điểm xa nhất.
Nhưng nó khác xa với những hình ảnh về rồng được lưu truyền trên thế giới này.
Chưa kể đến những chiếc gai xương gớm ghiếc trên cơ thể nó, cũng như hai chiếc râu dài có lưỡi kiếm.
Chỉ nói về vảy trên cơ thể - nơi đáng lẽ có vảy, thì lại mọc ra rất nhiều con ngươi thẳng đứng!
Tròng trắng mắt ngược lại đen như mực, đồng tử của nó còn có những đường chéo màu máu.
Những con ngươi thẳng đứng này ở khắp thân rồng, một số thì mở, một số thì đóng lại. Những đôi mắt mới liên tục ra đời.
Ông ta là Cao Giai.
Ông ta ở nơi này, đã không còn dịch chuyển trong nhiều năm này.
Bởi vì dưới thân hình như núi của ông ta, thứ đang đè lên chính là một vòng xoáy hắc ám vĩnh viễn cực lớn.
Một khi ông ta rời đi, sự sống sẽ bị xóa sổ trong vùng biển vạn đặm.
Đây là vòng xoáy hắc ám vĩnh cửu lớn nhất được Hải tộc phát hiện trong mười ngàn năm qua.
Bởi vùng biển này là nơi sinh sống hiếm có của Hải tộc, cũng là nơi phồn hoa của Hải tộc.
Cao Giai lấy thân mình trấn giữ, khiến cho nơi này tiếp tục phát triển.
Sau bao nhiêu năm, vùng biển này ngày càng trù phú. Chẳng mấy người trong Hải tộc được biết, một ngày nào đó nếu như Cao Giai trở mình, thì bọn họ sẽ tuyệt chủng toàn bộ.
Thần hồn của một Hải tộc cấp Chiến Tốt bùng nổ trong Mê Giới, sự thống khổ của một Hải tộc cấp Thống Soái trên đài Thiên Nhai của quần đảo ven biển đều được ông ta nhìn thấy hết..
Nhưng ông ta đều không có phản ứng.
Lúc nào ông ta cũng phải đối phó với vô số thông tin, hai thông tin này chẳng là gì cả.
Chỉ là cảnh ngộ mà Hải tộc cấp Thống Soái này gặp phải dường như có chút không bình thường, ông ta đang định phân niệm ra để xem thử, đáng tiếc là đã nhanh chóng bị bóp chết.
Cũng không biết là người quen nào. Ông ta dùng một phần ngàn vạn phần suy nghĩ nghĩ như thế.
Nhưng ngay sau đó, phần suy nghĩ này đã được sử dụng cho mục đích khác. Bởi vì là ai cũng không quan trọng, trong môi trường khó khăn, chuyện quan trọng của Hải tộc có quá nhiều. Mỗi một suy nghĩ của ông ta đều rất đáng quý.
Tương lai của Hải tộc...
Có một giọng nói dường như đang nói- "Tương lai của Hải tộc..."
Nhưng giọng nói này đã quá xa xưa.
Cao Giai thở dài một hơi, tạo thành những cái bong bóng to lớn.
Trong lúc hoảng hốt, không biết là đã bao nhiêu năm tháng qua đi.