Bích Châu bà bà vừa chết, cái vại nước ngọc lưu ly của bà ta lập tức mất đi khống chế rớt xuống, vừa lúc bị Khương Vọng bắt được, đón được con cá năm màu kia.
Con cá năm màu dừng thẳng ở trên cái xác không còn nhìn ra hình người của chủ nhân mình.
Nó vừa mới mất đi chủ nhân, lại bị chụp đầu bao lại nên hơi mờ mịt, bơi loạn xạ trong cái vại ngọc lưu ly không có nước kia.
Dòng chảy pháp thuật hỗn loạn do mười lá phù triện bị xé mở liên tục tạo thành dần dần tán đi.
Dòng nước xiết dưới chân dâng trào, ở trong quy tắc của Mê giới cuồn cuộn chảy khắp bốn phía, không biết còn chảy tới đâu nữa.
Mê Giới, thế giới mê hoặc. Sống chết đều mê, tới lui cũng mê.
Đối với mỗi một sinh mệnh xuất hiện ở trong này mà nói, thế giới này hoàn toàn chính là tàn khốc vô tình.
Cả người Khương Vọng đầy máu, đứng ở trên không trung, hai tay buông xuống, máu nhỏ giọt không ngừng rơi tí tách.
Trong đợt công kích vừa rồi, hắn rót đầy lực lượng tiến công, hoàn toàn không chú ý đến phòng hộ. Trên hai quả đấm đầm đìa máu tươi, lộ ra cả xương trắng.
Nhưng hắn chỉ cảm thấy vui vẻ!
Bích Châu đáng chết!
Cho dù bà ta có chuyện cũ đau lòng ra sao.
Cho dù bà ta thật sự có lòng yêu mến Trúc Bích Quỳnh hay không đều không thay đổi được sự thật rằng bà ta đáng chết.
Lúc ở nhà tù hải ngục, trước khi dời cánh cửa đá kia đi, vấn đề mà Khương Vọng nói đến chính là cho bà ta cơ hội cuối cùng.
Nếu như bà ta thật tình thật ý muốn cứu Trúc Bích Quỳnh, hết thầy còn có thể quay đầu lại.
Sau khi nói vấn đề kia, Khương Vọng đã quyết ý muốn giết chết bà ta.
Đủ loại cư xử của bà ta ở đài Thiên Nhai càng làm cho sát ý của Khương Vọng dữ dằn đến cực hạn.
Cho dù là bao lâu trôi qua, hắn vẫn sẽ tới giết chết lão tú bà này.
Nhưng tốt nhất chính là bây giờ!
Trăm quyền đánh cho vạn niệm mổ!
Tự tay giết chết kẻ tặc này, dùng máu để rửa mối hận của bản thân, xứng với một câu niềm vui tràn trề, sảng khoái.
Lúc này, Trường Tương Tư mang theo quải trượng đầu rồng trở về. Kiếm linh của Trường Tương Tư thai nghén sinh ra hiển nhiên phải mạnh hơn quải trượng đầu rồng đã mất đi chủ nhân kia rồi.
Mặc dù nó bị quải trượng đầu rồng kéo đi, nhưng lúc này trở về lại vững vàng chiếm cứ lợi thế.
Nó xông tới trước mặt Khương Vọng, còn ngâm vang một tiếng đài nhưu thể hiến dâng vật quý.
Khương Vọng tiện tay thu kiếm vào vỏ, một phát bắt được cây quải trượng đầu rồng. Máu tươi trên tay nhỏ lên trên quải trượng, Khương Vọng không hề để ý tới sự giãy giụa của nó mà mạnh mẽ điều động đạo nguyên, "tẩy rửa" từ đầu tới đuôi cây quải trượng này một lần, lại dùng lửa thần hồn thiêu đốt, hoàn toàn tẩy sạch dấu ấn thần hồn của Bích Châu bà bà.
Ở chỗ cổ rồng có khắc âm hai chữ "Hàng Tư", cũng không biết giải thích ra sao.
Nhưng chỉ cần nắm giữ quải trượng đầu rồng thì sẽ biết công dụng của nó. Cây trượng này chính là bảo vật ngự thú, có quán tính áp chế các chủng loại thú. Sở dĩ Bích Châu bà bà có thể thoải mái chống lại hải thú mà Khương Vọng dùng Nặc Xà khống chế, sở dĩ có thể điều khiển các loại cá, phần lớn đều là nhờ có bảo vật này.
Khương Vọng dùng lực lượng thần hồn lưu lại dấu ấn của bản thân, tâm thần vừa động đã cảm ứng được con cá năm màu kia.
Lúc này hắn mới biết, báo động lúc trước khi hắn đối mặt với con cá năm màu này cũng không phải là không có cơ sở.
Con cá này đao thương bất nhập, sinh mệnh lực ngoan cường, tốc độ cực nhanh, răng nanh cực kỳ sắc bén, những thứ này Khương Vọng đã được chứng kiến qua.
Chỗ đáng sợ nhất thật ra chính là nọc độc ẩn giấu bên trong răng nhọn của nó, chất độc cực mạnh, có thể nói "bị hôn một cái chắc chắn chết"
Có điều bởi vì túi độc nhỏ, mỗi lần độc chết một mục tiêu thì phải nghỉ ngơi chừng một tháng mới có thể dưỡng lại được.
Con cá năm màu này chính là đòn sát thủ của Bích Châu bà bà, không thể tùy tiện đưa ra. Trong trận chiến mới vừa rồi cũng là vào lúc cực kỳ nguy cấp bà ta mới thả con cá năm màu này ra tấn công Khương Vọng.
Thất Huyền Bảo Y của Trọng Huyền Thắng hết sức trân quý, lúc trước Vương Di Ngô dùng tới Vô Ngã Sát Quyền mà còn không thể đánh vỡ, quyền thứ hai cũng chỉ có thể tránh Bảo Y đi, lựa chọn đánh vào đầu.
Nhưng bây giờ lại bị con cá năm màu này một ngụm cắn rách, mất đi linh tính, tiếp đó bị rất nhiều dòng chảy pháp thuật hỗn loạn của phù triện xé cho nát vụn.
Có thể nói con cá năm màu này chính là thu hoạch lớn nhất mà Khương Vọng đạt được sau khi giết chết Bích Châu bà bà. Nhưng con cá này nuôi như thế nào thì còn cần phải nghiên cứu kỹ hơn.
Ngoài ra cái vại nước ngọc lưu ly đựng nước và cá kia cũng là một món bảo bối.
Cứ theo kiểu cũ xách đi luyện hóa, sau khi lưu lại thần hồn lạc ấn mới biết nó cũng không phải vại nước gì cả. Bảo vật này có tên là Vân Mộ Tôn, là một cái bình chứa nước. Giá trị ở chỗ dùng để nuôi cá, cất trữ nước, nuôi chính là cá quý hiếm, cất trữ chính là tinh hoa của nước.
Đáng tiếc hiện tại nước ở trong bình đã trút sạch không còn, cá trong bình cũng chia cách tứ tán, sớm đã đi tới chỗ nào rồi không biết, chỉ còn thừa lại duy nhất một con cá năm màu.
Ngoài cái đó ra thì cũng không còn thu hoạch nào khác. Con mắt cá thờn bơn quý giá nhất trên người Bích Châu bà bà đã bị phá hủy, mà hộp trữ vật của bà ta cũng đã sớm bị đánh nát bên trong loạn quyền. Lúc ấy Khương Vọng không chú ý tới được, cũng không muốn nhẹ tay chút nào.
Vả lại mà nói, dưới tình huống lúc đó, nếu như còn có thứ gì có thể dùng được thì bà ta cũng sẽ không giữ lại. Có lẽ không có thứ gì quý giá hơn trượng Hàng Tư và Vân Mộ Tôn này. Còn công pháp độc môn linh tinh gì đó của Điếu Hải Lâu thì lại càng không cần phải nhắc đến, cho dù là vật tùy thân mà bà mang theo bên người, Điếu Hải lâu tự nhiên cũng có biện pháp giữ bí mật, không để cho người bên ngoài học được.
Khương Vọng tiện tay tụ tập một ít nước thường bỏ vào trong Vân Mộ Tôn, tạm thời cứ để đỡ như vậy đi. Sau khi có thời gian sẽ tìm một ít đồng bạn cho cá năm màu.
Khương Vọng rút Vân Mộ Tôn lại còn cỡ nắm tay, thu vào trong ngực, ở bên trong có vật sống như cá năm màu này ngược lại không thể bỏ vào hộp trữ vật.
Vật sống có thể sinh tồn bên trong không gian của hộp trữ vật kia là vô cùng hiếm thấy, Khương Vọng không muốn cầm cá năm màu đi mạo hiểm.