Khương Vọng nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới, Bạch Tượng Vương lại đến vì hắn! Bởi vì bọn hắn căn bản không cùng đẳng cấp.
Sau khi trải qua sự kinh ngạc đó, hắn lập tức nhận ra rằng: Bản thân đã đến lúc nguy cấp nhất!
An nguy của một tòa phù đảo với an nguy một tu sĩ Nội Phủ Cảnh.
Bên nào nặng, bên nào nhẹ?
Đây có lẽ là chuyện không cần suy nghĩ.
Khương Vọng im lặng nhìn Chử Mật đang bên cạnh một chút, tiện tay lấy mặt nạ ra đeo lên, sau đó châm chậm lui lại. Trên Phù đảo lúc này, người quen biết hắn cực ít, nhưng Chử Mật xem như là một trong số đó.
Chử Mật nuốt nước bọt, không có bất kỳ hành động gì. Hắn ta cảm nhận được thiếu niên này hiện đã kéo căng cơ thể, một khi hắn ta có cử chỉ gọi người, thì thanh trường kiếm vắt ở bên eo kia sẽ đâm tới mình. Hắn ta không dám động đậy.
Làm sao mới có thể thoát khỏi tình thế nguy hiểm này?
Khương Vọng còn chưa nghĩ được rõ ràng, nhưng dù sao ẩn nấp trước vẫn không sai.
Trên người hắn có Nặc Y, trừ Đinh Cảnh Sơn ra, những người khác chắc cũng không dễ dàng tìm được hắn.
Nhưng dù là ai muốn hắn chết, hắn cũng sẽ không bó tay chịu trói.
Ngay đúng lúc này, giọng nói Đinh Cảnh Sơn vang lên: "Buồn cười! Ngươi nói mấy lời giả dối đó cho ai nghe?"
Ông ta bay xuống từ đỉnh núi, bay đến giữa hai cây cột đá hoa biểu, cách màn sáng bảo vệ Phù đảo đối mặt với Bạch Tượng Vương ở khoảng cách gần: "Mặc kệ ngươi mang đến bao nhiêu quân, ngươi muốn giết người thì cứ dùng đao kiếm của ngươi đến giết. Dương Cốc ta, không có truyền thống nộp người một nhà ra ngoài!"
"Ngươi nghĩ rõ rồi chứ?"
Bạch Tượng Vương lạnh lùng nhìn hắn ta: "Đại quân trên năm tòa Phù đảo của ta đều đã tập hợp. Đinh Cảnh Sơn ngươi không sợ chết, thì người bên trên toà Phù đảo này đều không sợ chết hay sao? Ngươi phải vì một người lôi cả đảo đi chôn cùng? Một người này có giá trị đến đâu? Một tòa Phù đảo lại có giá trị bao nhiêu?
Dù người này là con riêng của ngươi, Đinh Cảnh Sơn, ngươi cũng không nên!"
Đây là vạch trần ý đồ, lấy sống chết của cả Phù đảo, bắt ép Đinh Cảnh Sơn.
^Anam "Chúng ta đến Mê giới chính là chiến đấu vì Nhân tộc." Đinh Cảnh Sơn nói to: "Chẳng cần biết người này là ai, dù hắn có giá trị hay không, hoặc giá trị bao nhiêu. Nếu như hôm nay bởi vì một câu của ngươi, ta liền giao người ra, vậy bảy mươi năm Định Cảnh Sơn ta chinh chiến ở Mê giới còn ý nghĩa gì? Đừng nhiều lời! Ngươi muốn chiến tranh, chúng ta liền cho ngươi chiến tranh! Thuận tiện nhìn xem tu sĩ Nhân tộc ta, có người nào sợ chiến!"
Lời này của Đinh Cảnh Sơn vừa dứt.
Cả tòa Phù đảo đồng thanh hô vang.
"Chiến!"
"Chiến!"
"Chiến!"
Ủy danh ngút trời.
Khương Vọng đang chầm chậm lui xa có hơi sững sờ.
Lần đầu hắn đến Mê giới, lần đầu đến Phù đảo. Săn giết Hải tộc để rửa tội, cũng chỉ có thể độc hành, chưa từng hợp tác với ai, cũng không thật sự hiểu rõ phù đảo, không thật sự hiểu rõ người ổ nơi này.
Bạch Tượng Vương vừa đưa ra điều kiện, hắn đã cảm thấy bản thân sẽ bị hy sinh. Không phải là hắn không tin người khác, mà là hắn chưa quen thuộc bất kỳ ai trên Phù đảo này, với Đinh Cảnh Sơn cũng chẳng qua là mới gặp mặt hôm nay, nói chuyện được mấy câu.
Một đời này, hắn đã gặp quá nhiều điều dơ bẩn hèn hạ. Nhưng giống như hắn đã nói với Khánh Hỏa Kỳ Minh ở Phù lục như vậy, trong thế giới này, đương nhiên cũng có rất nhiều điều đen tối.
Nhưng ngoài bóng đêm, luôn luôn có ánh sáng.
Câu nói Đinh Cảnh Sơn đã nói với hắn: "Đã đến Mê giới thì đều là đồng đội"
Không chỉ là lời nói thoáng qua.
Đối mặt Phù đảo Nhân tộc đồng tâm hiệp lực như thế, Bạch Tượng Vương vẫn tỏ vẻ lạnh lùng: "Lúc đại quân đến, chính là lúc đại chiến bắt đầu, ngươi còn một ít thời gian suy nghĩ"
"Không cần nghĩ" Đinh Cảnh Sơn cười khinh thường: "Chẳng qua, nếu quân còn chưa đến. Ngươi tốt nhất vẫn là nói xem, người này đã làm gì đến mức ngươi phát động đại quân đến đòi?"
Bạch Tượng Vương chợt lắc đầu: "Đinh Cảnh Sơn, ngươi biết đó, thật ra ta không muốn giết ngươi. Bây giờ giết chết ngươi, chỉ khiến Nhân tộc lại phái người khác đến dựng đảo. Đến lúc xảy ra trận chiến tranh đó, sẽ khiến cho càng nhiều đồng đội của chúng ta chết đi. Tội gì phải vậy? Nhưng con trai của Huyết Vương, bị người này giết, ta không thể không đến đòi công đạo!"
"Thì ra là con trai Huyết Vương bị giết, vậy ngươi thật sự phải đòi công đạo. Chỉ là..." Đinh Cảnh Sơn nhìn gã: "Những năm gần đây, Nhân tộc ta tử chiến nhiều tu sĩ như vậy, ai cho bọn họ công đạo đây?"
"Ta không phải đến tranh biện với ngươi. Một câu thôi, giao người ra, có thể giữ lại Phù đảo. Không giao người ra, đảo hủy người cũng vong, ngay chính hôm nay!"
Bạch Tượng Vương vung tay lên, vô cùng uy nghiêm: "Ta cho ngươi cơ hội, Đinh Cảnh Sơn. Tự ngươi nghĩ cho kỹ."
Ngư Vạn Cốc chết rồi, hắn đã đắc tội Huyết Vương.
Nhưng chuyện này không phải không thể cứu vẫn.
Bởi vì giết chết Ngư Vạn Cốc, là một thiên kiêu Nhân tộc có thể so với Kiêu Mệnh. Vậy mà lại dùng tu vi Nội Phủ thần thông, đánh bại chín tên Hải tộc cấp bậc Thống Soái. Nghĩ tới nghĩ lui, trong cả vùng biển, cũng chỉ có Kiêu Mệnh mới có thể ở cấp bậc Chiến Tướng làm được loại chuyện này.
Thiên kiêu Nhân tộc nếu có thể so với Kiêu Mệnh, bóp chết trước ở đây, đó là công lao lớn cỡ nào? Tương đương với bóp chết trước một vị Chân Quân Nhân tộc!
Hậu duệ chết dưới tay Thiên Kiêu như thế, không xem là mất mặt, Huyết Vương cũng không có gì để oán giận. Mà Bạch Tượng Vương có đại công thế này trên người, thì dù là Huyết Vương, cũng nên chú ý đến những lời bàn tán, không thể làm gì gã.
Về phần người đó có thể so sánh với Kiêu Mệnh thật hay không Thủy Ưng Vanh cũng là hậu duệ của Chân Vương, lời nói vẫn có chút trọng lượng. Mà gã đường đường Bạch Tượng Vương, lúc giết người giở trò một chút, thì có bao nhiêu người nhìn được ra?
Có thể ở Nội Phủ Cảnh tiếp vài chiêu với Bạch Tượng Vương, dù không phải là Thiên Kiêu thì cũng phải!
Tiếng nói Bạch Tượng Vương vừa dứt.
Nhìn về phía xa, đại quân Hải tộc từ năm hướng khác nhau đang tiến gần, lấy Hải thú cực lớn bị Hải tộc ngự sử, giống như từng bức tường thành đang di chuyển.
Đã vô cùng rõ ràng trong tầm mắt.
Áp lực như mây đen từ những bức tường thành đó đang muốn bùng nổi Đinh Cảnh Sơn im lặng một hồi, rồi bất chợt nói: "Khương Vọng đâu?"
"Ö đây"
Khương Vọng tháo mặt nạ xuống, trước vô vàn ánh mắt phức tạp đến khó nói, tung kiếm nhảy ra.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ giao ngươi ra sao?" Đinh Cảnh Sơn hỏi.
"Ta không bằng lòng!" Khương Vọng nói.