Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1308 - Chương 1308: Thanh Gia

Chương 1308: Thanh gia

Khương Vọng vốn muốn nói mình đã khôi phục, có thể xuất chiến bất cứ lúc nào, không cần điều dưỡng nữa. Nhưng ánh mắt của Đinh Cảnh Sơn, khiến hắn giữ im lặng.

Cho nên chắp tay thi lễ: "Tại hạ từng giờ từng phút chờ lệnh"

Quay người lui về.

Sau lưng Đinh Cảnh Sơn đang đối mặt với Bạch Tượng Vương, là cả một đám người bận rộn, các tu sĩ không ngừng thực hiện đạo thuật phòng ngự Phù đảo, là từng cái đội ngũ chỉnh tề, là những tu sĩ Nhân tộc đồng tâm hiệp lực.

Khương Vọng ngược dòng người, một mình đi về phía chỗ trọ.

Phần lớn tu sĩ trên Phù đảo, nhìn về phía hắn với ánh mắt tôn kính. Bởi vì chiến tích chói chang hắn đã tạo ra, bởi hắn đầy tự tin khi đối mặt với Bạch Tượng Vương.

Tu sĩ ngày ngày chém giết với Hải tộc, biết rõ sự mạnh mẽ của Hải tộc nhất, cũng có thể biết rõ sự lợi hại của Khương Vọng nhất.

Ít ra là giờ đây, không có mấy ai muốn giao hắn ra.

Dũng cảm là một loại phẩm chất tốt đẹp có thể lan truyền.

Đinh Cảnh Sơn chắc chắn dẫn đầu lan truyền phẩm chất này.

Tránh xa hoàn cảnh hỗn loạn ở bên ngoài, vừa mới bước vào phòng của mình. Một bóng người liền tách ra từ trong bóng của hắn. Chính là Phù Ngạn Thanh đã từng gặp mặt một lần.

Khương Vọng cũng chẳng bất ngờ, hỏi thẳng: "Đinh Đảo chủ muốn ta làm thế nào?"

Trái lại là Phù Ngạn Thanh kinh ngạc nhìn hắn một cái, hơi đắn đo rồi mới dứt khoát nói: "Nếu lần này Bạch Tượng Vương dốc toàn lực, Phù đảo Đinh Mùi rất có thể sẽ bị chiếm. Giờ ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất là tham chiến. Trận chiến này bắt đầu vì ngươi, Phù đảo Đinh Mùi vì che chở ngươi, mới phải tiến hành trận đại chiến sinh tử này. Toàn bộ tu sĩ của Phù đảo Đinh Mùi, đều ra sức vì Nhân tộc, nhưng suy cho cùng thì ngươi là nguyên nhân gây ra trận chiến này. Cho nên ngươi phải thủ ở tuyến đầu, và lúc Phù đảo bị công phá, ngươi phải chết đầu tiên."

Khương Vọng gật đầu: "Đây là chuyện nên làm. Ta bằng lòng chiến đấu hết mình ở tuyến đầu."

"Ngươi không hỏi lựa chọn thứ hai sao?" Phù Ngạn Thanh hỏi.

"Mời nói."

"Phá vây. ' Phù Ngạn Thanh nói: "Bạch Tượng Vương không thật sự muốn đánh hạ Phù đảo Đinh Mùi, toà Phù đảo này chúng ta đã quản lý nhiều năm, ít nhất có thể đánh gã không chột cũng què, khiến quân đội chính quy của gã tử thương nghiêm trọng.

Với gã, giữ trạng thái hiện giờ mới là tốt nhất. Thế nhưng bởi vì liên quan đến con trai của Huyết Vương, gã chắc chắn phải bắt ngươi đến để bàn giao. Mà đối với chúng ta, dùng một phần sức nhỏ, đã có thể duy trì lực ảnh hưởng ở khu vực Đinh Mùi, cũng lựa chọn có hiệu suất cao nhất, chúng ta cũng không muốn xảy ra đại chiến sinh tử."

"Cho nên nếu như ngươi không ở Phù đảo. Trận chiến này vẫn có thể dàn xếp, Bạch Tượng Vương sẽ không dốc hết vốn liếng""

Lúc Phù Ngạn Thanh nói chuyện, chú ý đến biểu cảm của Khương Vọng. Nhưng không hề nhìn thấy trên mặt thiếu niên này có một chút oán hận.

Đương nhiên Khương Vọng sẽ không cảm thấy, Đinh Cảnh Sơn là muốn giao hắn ra. Nếu như ông ta muốn làm vậy, thì đã sớm làm.

Không cần vòng một vòng lớn như thế.

Cho nên chỉ hỏi: "Làm sao ta mới có thể phá vây ra ngoài?"

Tuy hắn là có bảo vật như Nặc Y, thế nhưng Nặc Y không thể che giấu được Bạch Tượng Vương cấp bậc Vương Tước. Hơn nữa, lúc này đại quân Hải tộc đang bao vây, nhất định khóa kín không gian, rất khó nói còn khe hở chạy trốn hay không.

"Đảo chủ sẽ tạo cơ hội cho ngươi." Phù Ngạn Thanh nói: "Ta cũng sẽ hỗ trợ ngươi."

Nói đến đây, y chợt quay người lại: "Ai! 2"

Khương Vọng cũng hơi hoảng hốt.

Có người trốn ở đây, thế mà mình lại không nhận ra?

Ít nhất trên mặt tiềm tung nặc tích (1), bản lĩnh của Phù Ngạn Thanh thật sự vượt qua hắn rất xa.

(1) ẩn giấu vết tích Theo tiếng gọi của Phù Ngạn Thanh, Khương Vọng mới nhận ra thấp thoáng có chấn động.

Mà năm ngón tay Phù Ngạn Thanh đã nắm lại, một bóng người trực tiếp bị phá đi lớp che giấu, chật vật xuất hiện trước mặt bọn họ.

"Chử Mật?" Ánh mắt Khương Vọng trở nên lạnh lẽo.

"Đừng... đừng... đừng hiểu lầm!" Cả mặt Chử Mật đây vẻ hoảng hốt, liên tục xua hai tay: "Ta không phải muốn bắt ngươi giao ra, với lại cũng không có thực lực đó..."

Chiến tích lấy một địch chín của Khương Vọng vừa được phô bày, thì hắn ta nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Bớt nói nhảm." Phù Ngạn Thanh nói thẳng: "Lén la lén lút trốn ở bên cạnh, là muốn làm gì?"

"Thanh gia, nếu sớm biết ngài cũng ở đây, ta nào dám đi theo?"

Đối với Phù Ngạn Thanh đã ở lâu trên Phù đảo Đinh Mùi, Chử Mật rõ ràng sợ hơn một chút, nói không ngừng: "Ta thấy Khương công tử có lai lịch bất phàm, vừa được Đinh Đảo Chủ ban dược, còn để cho hắn lui về điều dưỡng, ta cũng hiểu rõ linh dịch Hồn Ngọc, uống vào liền có tác dụng, không cần điều dưỡng. Cho nên ta nghĩ...

"Nghĩ gì?" Mặt Phù Ngạn Thanh không biểu cảm.

Lúc này Khương Vọng mới chú ý tới, sau lưng Chử Mật có hai sợi hắc tuyến khó có thể thấy đang uốn éo, nghĩ chắc là cái bóng do Phù Ngạn Thanh khống chế. Chính là chúng ép Chử Mật ra và còn làm hắn ta đứng ngồi không yên.

Phù Ngạn Thanh vẫn còn trẻ, lại được xưng là "Thanh gia", hiển nhiên vô cùng có uy vọng ở Phù đảo Đinh Mùi.

Chung quy Chử Mật không dám giấu diếm trước mặt Phù Ngạn Thanh, cắn răng nói: "Ta cảm thấy Khương công tử có biện pháp chạy trốn, ta muốn trốn cùng!"

Từ đầu đến cuối, hắn ta cho rằng Khương Vọng có chỗ dựa thông thiên, cho rằng Đinh Cảnh Sơn nghĩ hết cách cũng phải đưa Khương Vọng đi trước. Cho nên mới lẳng lặng theo đuôi. Nhìn từ góc độ này, cũng xem như là một "người thông minh".

Thế nhưng trong lúc bầu không khí mọi người đều đồng tâm hiệp lực ở Phù đảo Đinh Mùi, có "người ngu" cố chấp như Đinh Cảnh Sơn làm gương, loại "thông minh" như hắn ta khẳng định là rất không đúng lúc.

Cho nên ánh mắt Phù Ngạn Thanh rất lạnh lùng: "Lâm trận bỏ chạy phải chịu trừng trị của quân pháp. Ngươi vốn còn ba năm thì hết hạn tù, giờ e rằng không cần chờ đến ba năm""

"Không không không, Thanh gia, Thanh gia!" Chử Mật sợ hãi nói:

"Không phải ta vẫn chưa trốn sao? Chưa thực hiện mà, chưa mà!"

Hắn ta ra sức lắc đầu: "Ngài không thể thế này, không thể thế này."

Phù Ngạn Thanh bị hắn ta chọc tức đến cười: "Nếu ngươi đã thực hiện. Thì với thế cục hiện giờ, đi đâu để bắt ngươi?"

Trán Chử Mật đầy mồ hôi, gian nan nuốt nước bọt: "Ta có thể lấy công chuộc tội! Không phải ngài mới vừa nói, Khương công tử muốn phá vây rời đảo để tháo gỡ binh nạn bây giờ sao? Ta có thể giúp một tay! Ngài biết chút bản lĩnh của ta mà, ta còn có chỗ dùng!"

Tạm thời Phù Ngạn Thanh không nói chuyện, như đang suy tính.

Khương Vọng thì dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn ta, hắn ta lập tức lại nói: "Khương công tử, ta là người có thân pháp tốt nhất Lương Thượng Lâu và công phu ẩn nấp tốt nhất!"

Bình Luận (0)
Comment