Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1310 - Chương 1310: Chiếc Túi Mệnh Ảnh (2)

Chương 1310: Chiếc Túi Mệnh Ảnh (2)

Đương nhiên loại "biến mất" này chỉ là ở trong thị giác, trên thực tế Khương Vọng vẫn có thể cảm giác được có người tồn tại.

Trước đó, Khương Vọng đã được chứng kiến Chướng Nhãn Pháp cao minh của Chử Mật, lúc này đương nhiên trọng điểm cũng không chỉ trên vẻ ngoài.

Tay Chử Mật gác lên vai của hắn, vốn nên có chút sức nặng, nhưng hắn mảy mảy chẳng cảm nhận được cái tay đó, chỉ cảm thấy cơ thể mình dường như đã biến nhẹ. Đương nhiên đây là ảo tưởng, Chử Mật không thể dưới tình huống không thông qua sự cho phép của hắn, đã tác động đến trạng thái cơ thể của hắn.

Dưới sự quan sát tỉ mỉ của Khương Vọng, cảm nhận được chính mình có cảm giác "biến nhẹ" là do nguyên lực quanh mình đã xảy ra biến hóa vi diệu. Nếu có thể nhìn rõ loại biến hóa này một cách hoàn toàn, có lẽ sẽ phục chế được bí thuật của Chử Mật, chẳng qua bây giờ chỉ cần cảm nhận hiệu quả của nó là đủ.

Mũi chân vừa nhón, đạp tan mây xanh, Khương Vọng đã xuất hiện bên ngoài nhà trọ, lại đạp tan mây xanh thêm một bước, quay lại vào trong phòng mình.

Thật sự đã biến nhanh!

Tuy tăng tốc không nhiều đến năm phần, nhưng cũng đã rất kinh người.

Giờ cuối cùng Khương Vọng có thể hiểu tại sao Phù Ngạn Thanh sẽ đồng ý để Chữ Mật hỗ trợ, lấy công chuộc tội.

Nghĩ kĩ hơn thì Phù Ngạn Thanh đã có thể bắt được Chử Mật dễ dàng, chắc sớm đã có thể phát hiện hắn ta mới phải, sao phải đợi sau khi nói ra kế hoạch phá vây mới bắt hắn ta? Đây có phải là cũng là một loại trù tính, chờ Chử Mật tự mắc câu hay không...

Chử Mật có lẽ đã nhận ra thế nhưng không cách phản kháng, hoặc có thể chưa, dù sao thì trên mặt không có chút biểu hiện nào.

Sau khi Khương Vọng dừng Bình Bộ Thanh Vân, Chử Mật thả tay, thân hình hiện ra.

Hắn ta khó giấu kinh ngạc nhìn Khương Vọng, tu sĩ trẻ tuổi lai lịch phi phàm này khiến hắn ta kinh ngạc quá nhiều: "Độn thuật của ngươi thật cao minh. Tuy cấp độ tu vi của ta và ngươi không thua kém nhau nhiều, nhưng bí thuật của ta không đạt được hiệu quả tốt nhất. Ước chừng chỉ có thể tăng tốc bốn phần"

"Đã đủ rồi." Khương Vọng nói.

"Môn độn thuật này của ngươi là bí truyền của hoàng thất à? Ta chưa từng nhìn thấy." Chử Mật giống như thuận miệng hỏi: "Gọi là gì?"

"Không liên quan đến hoàng thất, tên là Bình Bộ Thanh Vân"

Khương Vọng cũng thuận miệng đáp, hỏi ngược lại: "Môn bí thuật này ngươi thì sao?"

"Bí truyền của Lương Thượng Lâu, Tá Pha Hạ Lư." Vẻ mặt Chử Mật có hơi ngượng ngùng.

Khương Vọng thật sự không có chú ý đến sự thô kệch của cái tên này, chỉ là nghĩ: Thật sự cũng rất phù hợp.

Trong thử nghiệm vừa rồi, hình như bản thân Chử Mật không có động tác gì, nhưng lại như bóng với hình. Thật ra chính là mượn độn thuật của Khương Vọng, thuận thế phát huy.

Thanh danh Lương Thượng Lâu kém như vậy cũng có thể tiếp tục truyền thừa, đương nhiên cũng có mấy phần đạo lý.

Chắc là bản thân có hơi xấu hổ, Chử Mật lại giải thích: "Tên do tổ sư gia đặt, không cho phép sửa đổi."

2 Aml Tiếng nổ dữ dội khiến Khương Vọng và Chử Mật trong nhà trọ đồng thời biến sắc.

Đại chiến đã bắt đầu!

Lúc này, tiếng của Phù Ngạn Thanh lại vang lên: "Các ngươi chuẩn bị xong chưa?"

Giọng nói tới trước, người mới hiện lên trong từ cái bóng: "Phải hành động rồi:

Lần này đến gấp, y không cố tình lộ ra khí tức, nhưng Khương Vọng và Chử Mật thật sự đều không thể nhận ra trước. Rõ ràng bọn họ đã biết Phù Ngạn Thanh sẽ đến bất cứ lúc nào, đồng thời cũng đang lưu ý. Nhưng lúc Phù Ngạn Thanh đến, vẫn vô thanh vô tức như thế.

Trong tất cả những người Khương Vọng đã từng gặp, nếu chỉ nói riêng về ẩn nấp, có lẽ người này là mạnh nhất. Cũng chỉ có mấy tên Diêm La trong đó có Doãn Quan của Địa Ngục Vô Môn, chắc có thể so sánh một chút.

"Phù huynh" Khương Vọng nói: "Ta đã chuẩn bị sẵn sàng"

"Thanh gia, có thể xuất phát bất cứ lúc nào!" Chử Mật vỗ ngực phình phịch.

"Không, ngươi còn chưa chuẩn bị đủ." Phù Ngạn Thanh nói xong, giơ tay túm lấy mấy túm sau lưng Chử Mật, mấy sợi hắc tuyến cuộn vào nhau xoắn xuýt trong tay y, kết thành một túi gấm màu đen.

Y tiện tay hất lên, túi gấm này đã nằm bên hông Khương Vọng.

"Tốt nhất đừng làm mất, lỡ như mất rồi... Phù Ngạn Thanh nói với Khương Vọng, quay đầu nhàn nhạt nhìn Chử Mật: "Hắn ta lập tức sẽ chết."

Cùng là Ngoại Lâu nhưng Phù Ngạn Thanh lại nắm quyền sinh sát đối với Chử Mật, quả thực là sự chênh lênh cực lớn về mặt thực lực.

Vẻ mặt Chử Mật lập tức trở nên cứng đờ: "Thanh gia, không cần như thế mà?"

Phù Ngạn Thanh lạnh nhạt nói: "Ngươi quá sợ chết, ta không thể không cho ngươi chút động lực. Nếu cảm thấy không công bằng, ngươi vẫn có thể lựa chọn rời khỏi."

Chử Mật cười gượng gạo: "Thanh gia nói gì vậy? Ngài xử sự công bằng, Chử Mật tâm phục khẩu phục! Thân phận Khương đại nhân tôn quý, nên có gì đó để đảm bảo! Nên có!"

"Ta không rõ thân phận của Khương Vọng, cũng không quan tâm.

Đối với việc này, ta cũng muốn tin tưởng ngươi." Phù Ngạn Thanh lắc đầu: "Chẳng qua Đảo Chủ nói, thiên kiêu như Khương Vọng, là tương lai của Nhân tộc ta. Hắn lựa chọn làm người dũng cảm, đối với an nguy của hắn, chúng ta không thể không tăng thêm đảm bảo. Ngươi có thể cảm thấy không công bằng, có thể phẫn nộ, nhưng đây chính là quyết định của Phù đảo Đinh Mùi."

"Công bằng!" Chử Mật lập tức nói: "Ta hoàn toàn tán thành!"

Phù Ngạn Thanh nhìn hắn ta: "Ta đã thiết lập trước thời gian vừa đến, túi Mệnh Ảnh sẽ tự tháo ra. Khương Vọng an toàn, ngươi cũng sẽ an toàn."

"Ta hiểu. Ta nhất định dùng hết toàn lực phối hợp Khương công tử." Trước mặt Phù Ngạn Thanh, thật sự Chử Mật ngoan ngoãn đến không thể ngờ.

Khương Vọng cũng không biết trước kia Phù đảo Đinh Mùi đã xảy ra chuyện gì, sự tích của Phù Ngạn Thanh ở nơi đây, chắc chắn cũng không đơn giản dừng ở việc giết ba tên Hải tộc cao giai cấp bậc Thống Soái qua loa như vậy. Bằng không sẽ không đến vài ba lời đã dọa Chử Mật đến thế.

Chẳng qua, dù hòn đảo này có lịch sử thế nào đi nữa, dù tu sĩ trên đây có cố sự gì, một khi lần này không thể chống đỡ được thì mọi thứ đều sẽ tan thành mây khói.

Toà Phù đảo này tuyệt đối không bình thường, tu sĩ trên đây cũng tuyệt đối không bình thường. Nhưng mà vẫn không thể yên ổn ở Mê Giới.

Đến tận giờ phút này, Khương Vọng chợt sâu sắc nhận ra tâm trạng của Đinh Cảnh Sơn lúc nói với hắn: "Núi này không tên, núi này không cần có tên".

Mà giờ đây, tiếng vang như kinh lôi chợt phát sinh trên không trung của Phù đảo, giống như là hung hăng đập lên trái tim.

'Ảm"

Bình Luận (0)
Comment