Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1338 - Chương 1338: Vĩnh Thế Không Riêng (2)

Chương 1338: Vĩnh thế không riêng (2)

Lúc này nhìn lại mảnh đất với bầu trời quang đãng và cảnh vật như thường này, trong lòng hắn không khỏi xúc động.

Kiểu cảnh vật bình thường này là điều hiếm có đến mức nào ở Mê Giới, có lẽ chỉ có người thật sự từng chinh chiến ở Mê Giới thì mới có thể hiểu được.

Bởi vì Phù Đồ Tịnh Thổ hoàn toàn là của chung Nhân tộc, quy tắc ở chỗ này cũng hoàn toàn là quy tắc ở hiện thế. Cho nên kỳ thật có thể coi bản thân Phù Đồ Tịnh Thổ là một tòa phù đảo cỡ lớn, nếu tu sĩ Nhân tộc ở đây mà muốn tham gia chinh chiến Mê Giới, thường thường đều phải đi sang khu vực khác mới được.

Mỗi một lần Mê Giới chuyển vị, chuyện thứ nhất mà thế lực Nhân tộc ở trên Phù Đồ Tịnh Thổ làm chính là tìm ra Giới Hà, tìm hiểu kĩ về khu vực mới đến gần, sau đó lựa chọn mục tiêu chinh phạt.

Cũng chưa chắc nhất định sẽ phát động chiến tranh, đại đa số thời điểm chỉ là phái tu sĩ đến đến khu vực liền kể rèn luyện.

Trần Cấn và Diêm Gia chính là một trong những người đi tìm kiếm phương hướng của Giới Hà.

Chính vì vậy, bọn họ mới có thể vừa khéo gặp phải Khương Vọng khi đang đại chiến mới ngừng.

"Kính xin hai vị huynh đài chỉ đường giúp" Khương Vọng chắp tay: "Cứ điểm của đảo Quyết Minh ở chỗ nào vậy?"

Phù Đồ Tịnh Thổ đã có thế lực của đảo Quyết Minh, hắn lại là tứ phẩm thanh bài của Tề quốc, chắc chắn phải ưu tiên dựa vào đảo Quyết Minh.

"Cứ đi hướng đông là được." Diêm Gia cười cười: "Huynh đài không cần phải lo lắng, lúc nãy ta đã đưa tin về. Việc đưa tin vượt khu vực ở Mê Giới là cực kỳ khó khăn, cho nên tạm thời vẫn chưa biết tình hình bên khu vực Đinh Mùi, nhưng nghĩ đến sẽ không có vấn đề lớn... Nếu như Đinh giáo úy xảy ra chuyện, Dương Cốc tất có phản ứng. Chờ sau khi chúng ta tìm hiểu rõ ở xung quanh có những khu vực nào xong, thì sẽ lần lượt chỉnh đốn bọn họ"

Sự quan tâm của Khương Vọng đối với Phù đảo Đinh Mùi lúc này, công thêm với chiến tích chém giết được nhiều Hải tộc như vậy, hiển nhiên đã khiến bọn họ rất có thiện cảm.

"Được" Khương Vọng suy nghĩ một lát lại nói: "Một mình ta bận rộn không nổi, hai vị huynh đài có thể giúp đố dọn đẹp những thi thể Hải tộc này một chút được không?"

Trên danh nghĩa là nhờ bọn họ giúp đỡ, nhưng thực tế chính là dùng những chiến lợi phẩm có thể có trên thi thể của đám Hải tộc này để cảm ơn Diêm Gia lúc nãy đã chữa trị cho hắn.

Đạo thuật trị liệu của Diêm Gia vô cùng huyền diệu, sau khoảng thời gian chữa trị ngắn ngủi mà những vết thương bên ngoài trên thân thể Khương Vọng cũng đã hồi phục bảy đến tám phần, chỉ còn lại một ít vết thương tương đối nghiêm trọng, còn cần thời gian để điều dưỡng. Nhưng ít ra đã không ảnh hưởng đến việc chiến đấu.

Trần Cấn và Diêm Gia nghe xong thì liếc nhau rồi cùng bật cười.

Trần Cấn nói: "Không cần, Khương huynh đệ. Chính ngươi tạo nên hiện trường huyết tỉnh này thì tự mình dọn dẹp. Chúng ta còn có nhiệm vụ trên người, xin từ biệt trước!"

Diêm Gia nháy mắt một cái: "Sau khi dọn dẹp nhớ ném vào Giới Hà. Đơn giản lại tiện!"

Dứt lời, hai người này cũng bay thật nhanh đi. Không hề có chút ham muốn nào với chiến lợi phẩm của Khương Vọng.

Không thể không nói, từ Đinh Cảnh Sơn đến Trần Cấn, Diêm Gia, tác phòng làm việc của tu sĩ Dương Cốc khiến cho Khương Vọng cảm thấy cực kỳ có thiện cảm.

Hắn cũng không để lõ thời gian, thành thạo khom lưng xuống, cần cù chăm chỉ lại thành khẩn mà dọn đẹp.

Hai người này có thể đơn độc đi ra ngoài tìm kiếm Giới Hà, thăm dò khu vực xung quanh thì tất nhiên thực lực cũng không tầm thường, địa vị ở Dương Cốc cũng sẽ không thấp. Bọn họ đều nói Phù đảo Đinh Mùi không có vấn đề gì lớn, thì tất nhiên là không SaO.

Mà hắn đã hoàn thành rửa tội, có thể lập tức thông qua cứ điểm đảo Quyết Minh mà rời khỏi Mê Giới. Chẳng qua đối lập với việc vui này chính là một thân nợ nần chồng chất, cũng xem như lửa xém lông mày...

Một hộp trăm tấm phù triện của Yến Phủ, đã bị hắn dùng không còn sót lấy một cái. Băng Trầm giới chỉ của Lý Phương Nghiêu vẫn còn nguyên vẹn, có thể hoàn trả nguyên trạng. Thận Vương Châu của Lý Long Xuyên thì không rõ tung tích, Trọng Huyền Thắng... Trọng Huyền Thắng thì thôi.

Còn có bên phía Đinh Cảnh Sơn, phải trả mười lượng mê tinh...

Khương Vọng càng tính nợ thì eo càng thấp.

Thiếu niên vốn là kiêu ngạo, mà nợ nần lại khiến người ta phải khiêm tốn.

Giữa vùng duyên hải và thương hải có Mê Giới ngăn cách.

Mà muốn từ duyên hải đến Mê Giới thì thực ra cũng cần đi qua một đoạn hải vực gió lớn sóng mạnh. Hải vực tử vong mà hải dân thường nhắc tới chính là chỉ nơi này. Ba thế lực lớn gần biển đều có quân thuyền riêng để tiến vào Mê Giới.

Giờ phút này, có một nam nhân với khí chất tĩnh đứng sừng sững như tượng băng ở trên một cột sóng biển cao cao xông hương lên bầu trời. Đôi mắt của ông bình tĩnh như biển rộng, sóng biển hẳn nên dữ dội ở dưới chân ông cũng có vẻ rất yên bình.

Ông chính là chủ của Điếu Hải Lâu, mới thăng cấp lên minh chủ Trấn Hải Minh, là nam nhân đã thực sự nắm giữ quần đảo ven biển trên mặt nghĩa - Nguy Tầm.

Ông nhìn về phía Mê Giới với ánh mắt xa xăm.

"Ngươi nhìn thấy gì?" Một giọt nước bắn tung tóe lên, kèm theo tiếng nước bắn tung tóe là một giọng nói vang vọng.

"Vẫn không có." Nguy Tầm nói.

Một cơn gió lớn cuốn qua, vừa lúc có một làn gió mang theo âm thanh bay đến: "Còn chưa mắc câu?"

Nguy Tầm nở nụ cười: "Xem ra không dễ như tưởng tượng"

"Bọn họ cũng không phải kẻ ngu sỉ" Một giọng nói cuồn cuộn như thiên lôi bỗng dưng nổ vang, chuyển đề tài: "Chẳng qua, chúng ta nhiều người như vậy, cũng không thể toi công chờ lâu như thế"

"Đương nhiên" Nguy Tầm khẽ nói: "Nếu như cá không cắn câu, tất cả tổn thất của chư vị đều do Điếu Hải Lâu gánh chịu"

"Khụ" Một giọng nói có chút bại hoại nhưng lại cứng rắn như nắm đấm trong giao đấu vang lên ở trong không khí: "Chư vị đại nhân vật nói chuyện, Vương Ngao ta vốn không nên nói chen vào. Chẳng qua ta còn đang bận dẫn đồ đệ đi rèn luyện, vẫn nên mau chóng giải quyết chuyện này đi"

Nguy Tầm cười khẽ: "Ta sẽ nghĩ cách"

Bình Luận (0)
Comment