"Theo ta thì, không cần khiến đối thủ suy yếu. Khiến cho bản thân mạnh hơn mới là cốt lõi" Giọng nói trong gió vang lên.
Giọng nói trong bọt nước tiếp lời: "Ý của ngươi là..."
"Chư vị." Giọng nói của Vương Ngao lúc này vang lên: "Có phải đã hết chuyện của ta rồi không?"
Ông ta không phải Chân Quân, nhưng lại có thực lực của Chân Quân, có thể coi là một Chân Quân về mặt chiến lực. Lần này Nguy Tầm sử dụng mối quan hệ cá nhân, tập hợp bốn Chân Quân lại, cộng thêm ông ta, là gần năm cường giả Chân Quân có chiến lực kinh khủng, muốn tiến vào thương hải, thủ tiêu Vạn Đồng.
Đến cấp bậc Diễn Đạo, Hoàng Chủ này, mặc kệ có bố cục như thế nào, chỉ cần hơi lộ dấu vết, thì sẽ bị phát hiện. So với tầng tầng kế hoạch tỉ mỉ tỉnh xảo thì một việc tự nhiên xảy ra ngược lại lại là ưu điểm.
Như ván cờ này, việc Khương Vọng cứu người hoàn toàn là do tự nguyện. Đến Mê Giới rửa tội, mọi hành động ở trong Mê Giới, đều là lựa chọn của hắn.
Nhưng lại có thể hấp dẫn sự chú ý của Hải tộc một cách rất tự nhiên. Từ Ngư Vạn Cốc đến Thủy Ưng Vanh, từ Bạch Tượng Vương đến Huyết Vương, tất cả đều xảy ra một cách rất tự nhiên.
Chuyện Vương Ngao vốn đang mang theo đệ tử lịch luyện ở Mê Giới, vô tình gặp được Huyết Vương, ra tay phản kháng cũng rất hợp lý.
Thậm chí Khương Vọng cũng không quan trọng, cho dù hắn có chết trong tay của Bích Châu bà bà thì vẫn sẽ có những chuyện khác "tự nhiên" xảy ra. Hắn chẳng qua chỉ là trùng hợp bắt nhịp, trở thành một phần của kế hoạch mà thôi.
Chỉ có như thế thì vị cường giả có thực lực kinh khủng đang quan sát Hải tộc kia mới có thể quan tâm đến bên ngoài, nảy ra ý muốn can thiệp.
Tiếc là cuối cùng vẫn thất bại.
Vương Ngao từ trước đến nay vẫn luôn độc lai độc vãng, dùi mài võ đạo, không quan tâm đến những chuyện khác. Nếu kế hoạch đã thất bại thì cũng không cần phải ở lại nữa.
Nguy Tầm cười nói: "Vương tiên sinh xin cứ tự nhiên"
Đối với vị cường giả đang khai phá tương lai võ đạo này, ông ta vẫn luôn rất tôn trọng, cho dù đối phương vẫn chưa đạt đến cấp bậc Chân Quân.
"Vương Ngao" Giọng nói ầm vang như sấm kia lại đột nhiên nói:
"Cảnh vật trước mắt, ngươi có nhìn thấy không?"
Vương Ngao dừng một chút, nói: "Chúng ta là người tập võ, nắm tay đánh tới, mới tính là thấy"
Mắt nhìn thấy chẳng qua chỉ là ảo ảnh. Nắm tay đánh tới, mới chính là chân tướng.
"Thỉnh quân nỗ lực." Giọng nói như tiếng sấm kia nói.
Mở ra một con đường hoàn toàn mới, rốt cuộc khó đến mức nào?
Càng là cường giả thì lại càng có thể cảm nhận được, chuyện này không hề dễ dàng.
Đối mặt với Thiên Địa Môn, đối mặt với sương mù mông muội, đối mặt với tỉnh không xa xăm... mỗi một bước, đều có vô số kinh nghiệm của người đi trước đúc kết để lại, thăm dò tất cả những mỗi nguy có thể xảy ra.
Cho nên bây giờ mới có thể chưa đạt được thần thông cũng có thể Ngoại Lâu, con đường tu hành mới có thể phồn thịnh.
Nhưng võ đạo lại không giống vậy.
Bất luận Đạo Nho Thích hay là Binh Pháp Mặc, tuy là những đạo phái khác nhau, có cách nhìn, tư tưởng, ý nghĩa khác nhau, nhưng bàn về nguồn gốc đều là những đạo môn cổ xưa.
Còn võ đạo lại hoàn toàn mới.
Tam trọng thiên không khó, cửu trọng thiên cũng không khó, Thập Ngũ trọng thiên cũng không tính là khó lắm, bởi vì trong ngàn vạn năm qua, sớm đã có người xưa đi trước, nhưng càng về sau, lại càng lạ lẫm.
Phía trước con đường đã chẳng còn ai.
Mỗi một bước bước ra, đều vô cùng mơ hồ, khó đoán trước, là bước lên một trọng thiên mới hay là rơi xuống vực sâu!
Trước Vương Ngao, có biết bao nhiêu thiên kiêu một thời đã rơi xuống vực sâu, có bao nhiêu cường giả võ đạo đi trước Vương Ngao đã tan xương nát thịt.
Con đường này khó khăn và nguy hiểm như thế, nhưng vì sao trong suốt ngàn vạn năm nay, vẫn luôn có người không ngừng khám phá?
Bởi vì nó đại biểu cho một con đường tu hành khác.
Một chủng tộc chủ động cự tuyệt mọi khả năng thì đã định trước sẽ không có tương lai.
Cho nên những tu sĩ có chí khí, xuất hiện một người tiếp một người.
"Người cầu đạo trong thiên hạ, không chỉ có một mình ta. Mà đạo trong thiên hạ, cũng không phải chỉ có một"
Vương Ngao nói: "Cùng quân cùng nỗ lực!"
Đảo Huyền Nguyệt.
Bên trong một trạch viện được trang hoàng hoa lệ.
Ngoại trừ Lý Phượng Nghiêu có việc phải về đảo Băng Hoàng trước thì hầu như mọi bằng hữu của Khương Vọng ở quần đảo gần biển là Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ, Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Hứa Tượng Càn, Chiếu Vô Nhan, Tử Thư... đều đang tập trung ở đây.
Khương Vô Ưu bỏ ra vốn liếng lớn, lại càng híp lại đôi mắt phượng, nhìn chằm chằm Hải Cương Bảng đang treo trên không trung kia.
Với gia thế của những người này, kiếm một Hải Cương Bảng thật ra không phải là một việc khó.
Nơi này chính là trạch viện của Yến Phủ, là khu vực trung tâm của Hoài đảo. Chỉ vì muốn ở lại đảo Huyền Nguyệt mấy ngày, lại không muốn chen chúc ở khách điếm, nên Yến thiếu gia liền vung tay lên, vất ra một đống tiền lớn mua luôn trạch viện này.
Cả nhà chủ cũ vui về dọn đi trong đêm, gì cũng không mang theo.
Những người đang ngồi ở đậy, cho dù gia thế đều không kém hơn Yến Phủ, nhưng người giàu như y thật ra cũng không nhiều...
Kể từ lần trước Hứa Tượng Càng tiếp nhận việc bị Cẩm Tú phản phệ, những bằng hữu này của Khương Vọng liền thường xuyên trao đổi tin tức, mấy ngày gần đây lại càng để ý đến Hải Cương Bảng, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Tên của Khương Vọng hết đỏ rồi lại xanh, những con số phía sau cái tên đó càng ngày càng lớn, không hề ngừng lại, không khỏi tác động đến bọn họ.
Dù sao thì ở Mê Giới rất khó có thể truyền tin tức, bọn họ cũng không thể chỉ vì muốn biết được tình trạng hiện tại của Khương Vọng mà điều động quá nhiều mối quan hệ.
Lúc con số phía sau Khương Vọng trên Hải Cương Bảng dừng lại ở mức một trăm lẻ một, cả tiểu viện liền sôi trào.
"Thành công rồi!" Trọng Huyền Thắng nên một quyền lên bàn tay trái to dày của chính mình, một người từ trước đến nay có lòng dạ thâm sâu như hắn ta lúc này cũng không nhịn được mà lộ vẻ vui mừng, trực tiếp lao ra khỏi cửa, chạy thẳng đến đài Thiên Nhai.
"Thật tốt quá! Ta biết là Khương Vọng có thể làm được mà!" Hứa Tượng Càng lài càng cao hứng hơn, biểu hiện cũng kích động hơn. Trực tiếp ôm lấy Chiếu Vô Nhan đang đứng bên cạnh, lệ nóng doanh trong nói: "Không hổ là huynh đệ của Hứa Tượng Càn ta, ta thật sự rất vui!"
Râm!
Một viện đầy người nhìn thấy nhưng không thể trách, đều nối đuôi nhau rời khỏi tiểu viện, lao đến đài Thiên Nhai.
Nhất thời bên trong tiểu viện liền trống trơn.
Chỉ còn Hứa Tượng Càn lẻ loi nằm gục trên mặt đất, nằm rất lâu.