Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1353 - Chương 1353: Đừng Đánh Mất Bằng Hữu, Đừng Trêu Chọc Cường

Chương 1353: Đừng đánh mất bằng hữu, đừng trêu chọc cường

địch Tỷ tỷ Trúc Tố Dao của nàng đã từng miêu tả một thế giới ấm áp như thế nào cho nàng?

Khương vọng chỉ có thể im lặng.

Kể cả Trọng Huyền Thắng, kể cả Khương Vô Ưu... Mấy người bọn họ cũng đều chỉ có thể im lặng.

Mấy người bọn họ, ban đầu quan tâm đến sự sống còn của Trúc Bích Quỳnh cũng đều chỉ vì Khương Vọng.

Dù sao Khương Vọng cũng đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức vì chuyện này, bọn họ đều nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng.

Mà giờ phút này, thấy tình cảnh này, nhưng cũng khó tránh khỏi thần thương!

"Đừng..."

Trúc Bích Quỳnh thơ thẩn nhìn Khương Vọng, ở giây phút cuối cùng cũng không nõ lòng di chuyển tầm mắt: "Đừng vì ta mà tức giận, cũng đừng hận Điếu Hải Lâu. Ta chỉ là một người rất bình thường, rất vô dụng. Ta... cũng không oán hận bất cứ ai."

Đừng đánh mất bằng hữu, đừng trêu chọc cường địch.

Cô nương vừa đơn thuần lại vừa vụng về này muốn dùng cách của mình để nói cho Khương Vọng nghe lời khuyên của cuộc đời nàng.

"Ta biết rồi..." Khương Vọng hỏi nàng: "Ngươi có còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành hay không?"

"Tâm nguyện..."

Trúc Bích Quỳnh im lặng một hồi, có vẻ như thật sự đang suy nghĩ kỹ.

Cuối cùng nàng nói rằng: "Nếu như được, có thể mai táng ta và tỷ tỷ ở cùng một chỗ không?"

Nàng hơi mệt mỏi nhắm mắt lại: "Ta rất nhớ tỷ ấy..."

Tỷ tỷ Trúc Tố Dao của Trúc Bích Quỳnh chết ở trong bí cảnh Thiên Phủ. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, có lẽ chỉ có ở bên cạnh Trúc Tố Dao mới có thể khiến nàng có chút cảm giác an toàn.

"Được." Khương Vọng nói không chút do dự.

Hắn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trọng Huyền Thắng một cái.

Trọng Huyền Thắng chỉ nói: "Huynh cứ trực tiếp đến thành Thiên Phủ, những chuyện khác để ta đi sắp xếp."

Khương Vọng nghe vậy lập tức ôm lấy Trúc Bích Quỳnh, trực tiếp đi về phía bên ngoài đài Thiên Nhai.

Khi đi qua người Trọng Huyền Thắng, chỉ thấy hắn nhỏ giọng nói:

"Xin lỗi"

Hắn xin lỗi vì sự tức giận vô lý lúc nãy của bản thân.

Trọng Huyền Thắng chỉ liếc mắt nhìn Quý Thiếu Khanh đứng ở bên cạnh xem trò vui từ đầu tới cuối rồi nói rằng: "Thực ra bọn ta có tới tìm Trúc cô nương, cũng đã đi tận bốn lần, nhưng đều bị nhân vật thiên tài tận hết chức vụ này của Điếu Hải Lâu ngăn cản"

Trọng Huyền Thắng hiểu tâm trạng của Khương Vọng, nhưng đương nhiên lòng hắn cũng cảm thấy ấm ức. Bốn chữ "tận hết chức vụ" này, hắn ta đã tận lực nhấn mạnh. Dù không trách Khương Vọng, nhưng Trọng Huyền Thắng không thể nào không có chút oán giận với Quý Thiếu Khanh.

Khương Vọng quay đầu, nhìn gương mặt kia của Quý Thiếu Khanh thì chỉ hỏi: "Tên?"

"Tại hạ Quý Thiếu Khanh" Quý Thiếu Khanh không mảy may sợ hãi, trái lại còn rất có lễ phép mà chắp tay, hòa hợp êm thấm nói: "Chuyện đến nông nỗi này là điều mà không ai muốn thấy.

Nhưng Quý mỗ thân mang trọng trách, chỉ có thể bó tay không biết làm sao. Haizz, Khương huynh chớ trách"

Đinh!

Trong hộp trữ vật phát ra một âm thanh nhỏ.

Cái âm thanh này rất nhỏ và yếu ớt.

Nhưng chẳng biết tại sao lại rét lạnh đến thấu xương!

Chỉ có Khương Vọng biết, đó là bộ pháp khí Sát Sinh Đinh được giấu ở nơi sâu nhất trong hộp trữ vật đang nóng lòng muốn thử.

Bộ pháp khí này lấy mỏ của Yến Kiêu làm vật liệu, do Liêm Tước ở Nam Dao tự mình chế tạo, là đỉnh được tạo ra để giết Đổng A.

Từ khi mới được chế tạo ra thì đã thuần túy là để giết chóc.

Liêm Tước không biết rõ, cho rằng nó làm trời đất oán giận. Từ sau khi đóng đinh Đổng A xong thì vẫn luôn yên lặng ở trong hộp trữ vật.

Chuyến đi đến Mê Giới lần này, từ đầu tới cuối đều là sống trong giết chóc. Lại đến lúc này, bởi vì chợt nổi lên sát niệm với Quý Thiếu Khanh... Hiện tại sát cơ của Khương Vọng đã nhiều đến nỗi làm nó xúc động.

Đột nhiên nghe thấy âm thanh này, Quý Thiếu Khanh vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ xem kịch lại nhịn không được mà nheo mắt lại!

Nhưng Khương Vọng không nói một lời nào, chỉ ôm Trúc Bích Quỳnh bước ra khỏi đài Thiên Nhai, ở trong gió biển phần phật, nhanh chóng trở về đông vực!

Ấn ký mây xanh không ngừng xuất hiện rồi lại tiêu tan, kéo dài đến cực xa, giống như đi trên con đường mà sẽ mãi mãi không quay đầu lại.

Nhưng mà tất cả mọi người đều biết, hắn sẽ trở lại.

Hứa Tượng Càn khập khiễng mà ngoan cường đi đến đài Thiên Nhai.

Trên đường đi thì nhìn thấy Chiếu Vô Nhan đang lôi kéo Tử Thư ở cách đài Thiên Nhai không xa.

Vốn vẻ mặt đang sầu khổ, lại xán lạn như đóa hoa cúc trong nháy mắt. Hắn ta cảm thấy xương cũng nhẹ đi mấy lượng, vui vẻ nói:

"Chiếu sư tỷ! Đang chờ ta sao?"

Dĩ nhiên Chiếu Vô Nhan không phải đang chờ hắn ta.

Bời vì Tử Thu để ý đến tình hình của Khương Vọng nên mới đến gần đài Thiên Nhai, mà Chiếu Vô Nhan cũng để ý đến kết quả.

Nhưng bây giờ mà đi lên đài Thiên Nhai thì chính là đứng ở phía Khương Vọng, tạo áp lực cho Quý Thiếu Khanh. Gần như có thể đồng nghĩa với việc trở thành kẻ địch của Quý Thiếu Khanh - người đại biểu cho thế lực một phe Cô Hoài Tín kia. Mặc dù nàng ta không sợ Quý Thiếu Khanh, nhưng cũng không nhất thiết vì một Khương Vọng không quen biết mà đắc tội với người ta.

Quả thật thư viện Long Môn gia đại nghiệp đại, thế nhưng cũng không thể gây thù chuốc oán khắp nơi.

Chẳng qua cũng không ai che giấu chuyện xảy ra trên đài Thiên Nhai, tự nhiên cũng không thể ngăn cản việc nàng ta biết chuyện. Phải trái đúng sai, trong lòng nàng ta tự có phán xét.

Nhưng cũng chỉ có thể để ở trong lòng.

Thế lực đẳng cấp như Điếu Hải Lâu, không phải là thứ mà một tu sĩ hàng đệ tử như nàng ta có thể công khai phán xét.

Quay đầu lại lại nhìn thấy Hứa Tượng Càn.

Thực tế mà nói, cái dáng vẻ khập khiễng cộng thêm vẻ mặt ngốc nghếch si mê của Hứa Tượng Càn thật sự khiến người ta cảm thấy rất phiền.

Nhưng lúc trước hắn ta ân cần lo âu vì bằng hữu, bị giáo huấn không nhẹ vẫn vội vã chạy tới đây, thế mà giờ phút này khi vừa nhìn thấy nàng ta thì lại bỗng nhiên vui vẻ rực rỡ...

Cũng thật sự khiến nàng ta có chút cảm động.

"Thứ nhất, ta không thích nam tử đi dạo thanh lâu" Bỗng nhiên Chiếu Vô Nhan nói.

"Sau này sẽ không đi nữa!" Hứa Tượng Càn vui mừng khôn xiết, nếu như nói niềm vui sướng lúc ban đầu có chút vui sướng trong đau khổ, thì giờ phút này hoàn toàn vui như lên trời, vô cùng vui Vẻ.

Làm sao hắn ta lại không nghe ra Chiếu Vô Nhan đang nói bóng gió cho hắn ta cơ hội đây!

"Trước đây cũng chưa từng đi, đều là sưu tầm dân ca! Sau này cũng không sưu tầm gì hết!" Hắn ta cuống quít bổ sung.

Chiếu Vô Nhan không tỏ rõ ý kiến: "Thứ hai, ta không thích nam tử say rượu."

"Cấm!" Hứa Tượng Càn chỉ thiên họa địa (1), lời thể son sắt: "Sau này ai mà lôi ta đi uống rượu thì chính là kẻ địch sống chết với Hứa Tượng Càn! Ta tất sẽ không bỏ qua!"

(1) Chỉ thiên họa địa: chỉ sự thẳng thắn Chiếu Vô Nhan chỉ cảm thấy trước mắt có mấy vạch đen xet qua, trong phút chốc cũng không biết quyết định của mình là đúng hay sai.

Nàng ta thở dài nói: "Đi xem bằng hữu của ngươi đi. Hình như hắn gặp một số vấn đề khó."

"Không quan trọng, kệ hắn đi!" Hứa Tượng Càn vung tay lên:

"Người cũng đã trở về thì còn có thể có vấn đề gì?"

Trong mắt hắn ta toàn là ý cười, nhìn về phía Chiếu Vô Nhan nói:

"Chiếu sư tỷ, ngươi xem có phải đứa bé đầu tiên của ta nên đặt tên là Nguyên Trinh? Cái gọi là càn giả, quái tượng là trời, tượng viết: "Thiên hành kiện, quân tử không ngừng cố gắng: Từ viết:

"Nguyên Hanh Lợi Trinh. Gọi Nguyên Trinh là rất hợp lý..."

Nhìn thấy vẻ mặt của Chiếu Vô Nhan càng ngày càng tối, hắn ta mới ngượng ngừng ngậm miệng lại.

Nhưng vẻ tươi cười trên mặt thì lại không sao tiêu tan được.

Bình Luận (0)
Comment