Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1359 - Chương 1359: Sát Ý Dâng Trào Hắn Đi Về Phía Trước, Đi Về Phía Điếu Hải Lâu.

Chương 1359: Sát ý dâng trào Hắn đi về phía trước, đi về phía Điếu Hải Lâu.

Cứ đi cứ đi, Trọng Huyền Thắng xuất hiện.

Lý Long Xuyên xuất hiện.

Hứa Tượng Càn xuất hiện.

Yến Phủ xuất hiện.

Khương Vô Ưu cũng xuất hiện.

Bọn họ im lặng không hề lên tiếng đi theo sau lưng Khương Vọng, cho hắn sự ủng hộ của bằng hữu, đồng đội.

Nếu như hiện tại có ai không biết chuyện Khương Vọng ở đại điển Hải Tế cứu một nữ nhân được xem là tế phẩm, thì người đó chắc chắn là vừa đến quần đảo ven biển.

Nhưng cho dù là tu sĩ siêu phàm vừa đến quần đảo ven biển thì cũng biết đến cái tên đang đứng đầu Hải Huân Bảng - Khương Vọng!

Nhưng mà nữ nhân kia cuối cùng vẫn chẳng thể cứu được, thì lại không có mấy người biết.

Trong những câu chuyện về anh hùng, những vai phụ kia thường chỉ là vật để tô điểm thêm cho câu chuyện mà thôi. Chẳng qua chỉ là một nhân vật không được nhớ tên. Mặc kệ người đó đã từng sống cuộc sống như thế nào, đã từng tươi sáng như thế nào.

Trong đám người, Tử Thư liếc Chiếu Vô Nhan một cái.

Nhưng bị ánh mắt kiên định của Chiếu Vô Nhan vô tình trấn áp.

Tử Thư quyệt miệng: "Biết rồi! Giao tình gì chứ, đúng là! Giống hệt cha ta..."

Đương nhiên, nửa sau kia nói với âm lượng cực nhỏ.

Khương Vọng tiến về phía trước.

Hắn tiếp tục tiến về phía trước trong ngày càng nhiều ánh nhìn chăm chú.

"Ánh mắt thật sự có trọng lượng"

Khương Vọng nhớ rất kỹ những lời này.

Một hai ánh mắt rất khó có thể phát hiện.

Nhưng nghìn vạn ánh mắt cũng có thể khiến cho người bị nhìn cảm thấy khó thở.

Những... ánh mắt chăm chú, hoài nghi, phức tạp kia, tụ lại thành một áp lực vô cùng khủng bố.

Nhưng Khương Vọng chỉ vô cùng bình tĩnh đi về phía trước.

Hắn không hề hưởng thụ, cũng không hề khó chịu.

Hắn không lo về những ảnh hưởng, những vấn đề khác nữa. Hắn chỉ ra quyết định, sau đó thực hiện quyết định đó. Chỉ thế mà thôi.

Khương Vọng đi thẳng đến phía trước tông môn Điếu Hải Lâu thì mới dừng lại.

Lần trước hắn đến nơi này, là đi theo phía sau Bích Châu bà bà.

Lúc đó được xem là khách đến tham quan, trực tiếp đi vào.

Nhưng lần này đến, Điếu Hải Lâu đã chẳng còn là bằng hữu nữa.

Đúng vậy, bên trong Điếu Hải Lâu, đã chẳng còn bằng hữu của hắn nữa. Dương Liễu không được tính, những người khác, thì lại càng không.

Sau lưng hắn có rất nhiều bằng hữu, nhưng hắn chưa hề nói với bọn họ một câu nào.

Bởi vì lần này hắn chỉ đi một mình.

Có tụ tập nhiều bằng hữu hơn nữa, thì cũng không thể làm gì được Điếu Hải Lâu. Cho nên hắn chỉ đại biểu cho chính mình.

Là chủ nhân của cả đảo Huyền Nguyệt, mỗi một cành cây cọng cỏ trên hòn đảo cực lớn này đều thuộc về Điếu Hải Lâu.

Nơi dừng chân của tông môn Điếu Hải Lâu, cũng vì vậy mà không cần có đặc điểm đánh dấu gì.

Đám người đang rộn ràng dừng lại, bởi vì đã đến giới hạn của nơi dừng chân của tông môn Điếu Hải Lâu, người không phận sự miễn vào.

Nơi này chính là vị trí trung tâm của hòn đảo.

Không hề có cổng chào cao lớn nào, hai bên đường chỉ dựng hai cây cột không phải là gỗ.

Cũng không biết được làm bằng vật liệu gì, đen thui. Ngoại trừ bên ngoài nhẫn bóng, không hề có đặc điểm gì khác.

Đến gần mới có thể thấy, trên hai bên cây cột có khắc hai câu đối:

Bên trái viết: Tá câu vi nguyệt, dĩ huyền thương khung vạn cổ.

Bên phải viết: Chiết can vi tân, phương chiếu chúng sinh vân vân. ()

() Dịch nghĩa:

Bên trái viết: Gõ lưỡi câu làm trăng, chiếu sáng đất trời vạn năm.

Bên phải viết: Bề cần làm củi, chiếu sáng chúng sinh muôn đời.

Những chữ viết này, nhìn qua có thể thấy đã trải qua ngàn vạn năm, nhưng không hề bị hao tổn chút nào. Mỗi một nét đều vô cùng rõ ràng, ngay cả một nét phẩy cũng chưa từng bị mưa gió mài mòn.

Dường như nó vốn không thể bị mài mòn.

Trước đây đã vậy, giờ cũng vậy, và sau này vẫn cứ vậy.

Hai câu đối này lộ vẻ khí phách, thật là khiến cho người ta tâm phục.

Là một người câu cá thế nào mà lưỡi câu của hắn ta có thể được ví như trăng sáng? Cần câu mà hắn ta bẻ gãy làm củi có thể chiếu rọi chúng sinh muôn đời?

Một vạn năm trước hay một vạn năm sau chỉ sợ cũng chỉ có một mình Điếu Long Khách.

Chỉ có một nhân vật khí phách như vậy mới có thể dùng sức mạnh của con người làm cần, dùng trăng sáng làm lưỡi câu, một mình thủ vững hải cương, câu rồng nơi thiên nhai!

Hai câu đối này, giống với những chữ khắc trên Đài Thiên Nhai, đều là nét bút của Điếu Long Khách.

Hai cây cột này cũng không phải là cột gỗ tầm thường, mà là nơi ký thác của rất nhiều tu sĩ Điếu Hải Lâu.

Lúc này, giữa hai cây cột, có một người đang đứng.

Là một nam nhân thật thà, đôn hậu, khiến cho người ta cảm thấy rất đáng tin cậy.

Đại đệ tử của Điếu Hải Lâu, Trần Trị Đào.

Phải xử lý đám người Khương Vọng, người cấp cao quá không tiện ra mặt, đây không phải là đại điển Hải Tế, Chân Nhân không cần phải nói chuyện với bọn họ.

Mà người cấp thấp quá thì không thể ngăn cản được Khương Vọng.

Là bối phận đệ tử, lại là đệ nhất nhân trong đám đệ tử trẻ tuổi của quần đảo ven biển, Trần Trị Đào chính là nhân tuyển thích hợp nhất.

Y đứng giữa hai cây cột, nhìn Khương Vọng đang từ từ đi đến, trên mặt hiện vẻ khó xử rất chân thật.

Cho đến lúc này, cho dù người khác không biết trên Đài Thiên Nhai đã xảy ra chuyện gì thì y không thể không biết.

Y hiểu vô cùng rõ, chuyện này hoàn toàn là tư thù của Quý Thiếu Khanh.

Điếu Hải Lâu không cần, cũng căn bản sẽ không giổở những thủ đoạn nhỏ, nếu Nguy Tầm muốn giết Trúc Bích Quỳnh, tiện tay bóp chết là được rồi, không cần phải nói cho bất cứ ai. Nhưng mà lão nhân gia ngài lại ra điều kiện, cho cơ hội, chuyện còn lại chính là chuyện của một mình Khương Vọng.

Bất luận kết quả thế nào, người tôn quý như vị Chân Quân kia, sẽ không quan tâm cũng sẽ không ngăn cản.

Nhưng là đại đệ tử của Điếu Hải Lâu, là nhân vật đại diện cho hàng đệ tử trong Điếu Hải Lâu, y không thể làm như không thấy lúc người bên ngoài đến tìm sư đệ của mình gây phiền toái.

Đúng sai phải trái là một chuyện vô cùng quan trọng, nhưng có đôi khi đồng môn chính là "đúng", người ngoài chính là "sai".

Trần Trị Đào y, cũng không thể ngoại lệ.

Cho nên y ra mặt đến đây.

Đứng đây cản đường.

Trần Trị Đào im lặng rồi lại im lặng, lên tiếng trước: "Chuyện xảy ra ở Đài Thiên Nhai, ta xin lỗi ngươi. Chuyện này là do Điếu Hải Lâu chúng ta thiếu sót. Ta biết có chút tiếc nuối, bao nhiêu tiền tài của quý cũng không thể bù đắp. Nhưng xin cho phép ta đại điện cho Điếu Hải Lâu, tỏ rõ một chút tâm ý"

Khương Vọng giương mắt, nhìn y: "Trên Đài Thiên Nhai xảy ra chuyện gì, ta đã chẳng còn nhớ rõ nữa. Cho nên, không cần nói lời xin lỗi, cũng không cần bồi thường"

"Lần này ta tới, không đại biểu cho bất kỳ ai, bất kỳ thế lực nào, ta chỉ đại biểu cho chính mình"

Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh hiển hiện ra một sự kiên quyết không thể xoau chuyển...

"Nghe nói Điếu Hải Lâu có lịch sử lâu đời, bí pháp hơn người. Có đệ tử tên là Quý Thiếu Khanh, được người đời xưng tụng là thiên kiêu."

"Khương mỗ bất tài, xin thử một kiếm"

Bình Luận (0)
Comment