Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1361 - Chương 1361: Sinh Tử Chẳng Oán (1)

Chương 1361: Sinh tử chẳng oán (1)

Khương Vọng vô cùng tự tin vào bản thân, tin rằng ở phương diện khai phá thần thông, hắn tuyệt đối mạnh hơn Bao Tung.

Nên lúc này mới không hề do dự sử dụng Tam Muội Chân Hỏa, trực tiếp va chạm với Thiên Nhất Chân Thủy của Bao Tung.

Trong lúc nhất thời, trên mặt sông rộng lớn lại có một biển lửa cháy hừng hực.

Trần Trị Đào tách hai tay ra, nước hóa thành một cái lồng, bao phủ tứ phía. Vững vàng khóa chặt phạm vi chiến đấu, khiến cho lửa lớn không thể lan rộng, mà sông lớn cũng không thể chảy tràn ra. Khiến cho cuộc chiến của Khương Vọng và Bao Tung, không càng lúc càng mở rộng phạm vi. Mà chỉ có thể tập trung vào đối phương.

Bao Tung này cũng không phải là kẻ yếu, gã đã khai mở ba Nội Phủ, đạt được một hạt giống thần thông. Được xem là một đệ tử ưu tú của Điếu Hải Lâu, so với Lôi Chiêm Càn lúc trước chiến đấu với Khương Vọng ở đài Diễn Võ có cảnh giới cao hơn một chút.

Nếu như so sánh việc kết hợp toàn bộ thủ đoạn, mọi phương diện, thì có thể gã còn có chút kiêng kị đối với một Khương Vọng đang đứng đầu bảng phụ của Hải Huân Bảng, dù sao thì chiến tích chói mắt kia liền có thể chứng minh Khương Vọng có thực lực như thế nào, Nhưng chỉ so về thần thông, gã sao có thể nhận thua được?

Hạt giống thần thông quay tròn trong nội phủ thứ hai, quay càng nhanh thì sóng càng dữ dội.

Gã gắng sức, thúc ép tất cả tiềm lực của chính mình.

Tam Muội Chân Hỏa và Thiên Nhất Chân Thủy, hai đại thần thông cơ hồ không ngừng va chạm, thâm nhập sơ hở của đối phương, dây dưa, gầm gừ lẫn nhau.

Bao Tung quả thật là mạnh hơn so với Lôi Chiêm Càn vô địch đài Diễn Võ lúc đó một bậc, nhưng mà Khương Vọng bây giờ, so với lúc đó, há lại chỉ mạnh hơn một hai lần?

Gần như có thể nói, không gì có thể so sánh nổi!

"Đây đã là cực hạn của ngươi rồi sao?" Hắn lạnh nhạt hỏi.

Sau đó...

Trên mặt nước rộng mênh mông, thần thông Tam Muội Chân Hỏa từng bước tiến tới, hoàn toàn khai triển! Sóng triều dây dưa với Tam Muội Chân Hỏa bỗng yếu đi ba phần!

XÌ xì xì xì xì xì...

Vô số hơi nước màu trắng điên cuồng bốc hơi lên trời cao, trong giây lát đã hóa thành mây trắng.

Bao Tung phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt lên trời nuốt ngược vào.

Mỗi một giọt nước mà gã khống chế đều đã bị đốt sạch!

Hơi nước mịt mù bốc thẳng lên trời tạo thành một mảng mây mờ trước Điếu Hải Lâu. Như rồng như hổ là như người như quỷ.

Thanh thế rất lớn, khiến cho người xem thán phục.

Đó là chứng cứ rõ ràng cho thấy Thiên Nhất Chân Thủy đã bị đốt bốc hơi sạch.

Dùng thần thông đấu với thần thông, thiếu niên đến cửa khiêu chiến này, hoàn toàn áp đảo Bao Tung!

Cách dùng thần thông trực tiếp va chạm này, thể hiện rất rõ sự cách biệt thực lực.

Quá mức chênh lệch.

Chẳng trách khi đối mặt với sự chất vấn chế giễu của Bao Tung, thiếu niên này chỉ nói một câu - "Xin các hạ chỉ giáo!"

Chỉ cần lật bàn tay cũng có thể đánh bại, thì cần gì phải tốn hơi thừa lời!

Khương Vọng cũng không đánh chó cùng đường, chỉ chụm năm ngón tay lại, biển lửa mới lúc nãy vẫn đang cháy hừng hực tận trời, chỉ trong khoảnh khắc đã hóa thành một ngọn lửa nhỏ, được hắn thu vào lòng bàn tay.

Quang cảnh trống trơn, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Chỉ có những hơi nước... vẫn đang lơ lửng trên trời là có thể chứng minh cho sự tồn tại của cuộc chiến vừa mới diễn ra.

Có đồng môn thân thiết xông lên, nâng Bao Tung đang hộc máu dậy.

Khương Vọng bình tĩnh chuyển tầm mắt, Bao Tung không đáng được hắn nhìn thêm lần nữa.

Tầm mắt quét qua từng tu sĩ Điếu Hải Lâu đang ở đây, mỗi một người đều có thể cảm thấy, chính mình đều bị nhìn chằm chằm.

Chỉ nghe người đó hỏi: "Xin hỏi chư vị sư huynh đệ của Điếu Hải Lâu, hiện tại ta đã có tư cách khiêu chiến Quý Thiếu Khanh hay chưa?"

Lúc này mọi người mới ý thức được rằng, trận chiến khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, một trận chiến giữa các thần thông như vậy, mà đối với thiếu niên tên Khương Vọng này lại chỉ là một chuyện bình thường!

Đánh bại Bao Tung, căn bản chỉ là một chuyện không đáng được nhắc đến.

Không đánh bại được Bao Tung, thì mới là chuyện khiến cho người ta kinh ngạc!

Ấn trong đám người, Điền Thường đang dùng áo tơi đấu lạp che giấu bản thân, im lặng không nói gì.

Một tu sĩ thiên tài khai thông ba phủ, đạt được thần thông, đối với Khương Vọng hiện tại đã hoàn toàn chẳng còn là mối uy hiếp nữa sao?

Hành trình ở Mê Giới, rốt cuộc hắn đã tiến bộ đến mức nào?

Tốc độ lớn mạnh này có thể nói là vô cùng kinh khủng, khiến gã không thể không... thu lại những tâm tư vừa chớm bộc lộ.

Điền Hòa có cách ăn mặc giống y hệt gã đang đứng một bên cũng không nói một lời. Vị nam nhân trung niên mang thâm sâu tận biển này, từ trước đến nay vẫn luôn giữ một hình tượng trầm ổn. Có lẽ chỉ có Khương Vọng mới biết được, người kia thâm sâu thế nào.

Vấn đề mà Khương Vọng hỏi truyền đến tai của mọi người, với danh tiếng, khí thế, biểu hiện qua cuộc chiến vừa rồi của hắn, người nào dám không biết xấu hổ mà nói hắn chưa đủ tư cách để khiêu chiến chứ?

"Tất nhiên là đủ!"

Một giọng nói trả lời.

Từ bên trong Điếu Hải Lâu, Quý Thiếu Khanh từ từ bước ra.

Y không thể tiếp tục co đầu rụt cổ nữa.

Càng không thể để cho những tu sĩ Điếu Hải Lâu đang ở đây tiếp tục im lặng nữa.

Nếu để cho Khương Vọng lần lượt khiêu chiến hết những tu sĩ Nội Phủ của Điếu Hải Lâu xong y mới ra mặt thì đó mới thật sự là một trò cười. Một trò cười đủ để khiến cho Điếu Hải Lâu phải hổ thẹn.

"Quý mỗ cũng không phải là hậu duệ quý tộc thiên hoàng cao quý gì, chẳng qua chỉ chăm chỉ khổ luyện, may mắn có được danh tiếng nhỏ nhoi thôi. Khiêu chiến Quý mỗ, cần gì phải có tư cách?"

Y cười nói một lúc, lại hơi nhíu lông mày: "Chẳng qua, Khương lão đệ à, giữa chúng ta có phải có chút hiểu lầm nào đó hay không?"

Y rõ ràng là đã trốn ở một bên, chờ sau khi Bao Tung thử một chút thực lực của Khương Vọng xong mới bước ra.

Nhưng lại có thể nói ra những lời hay ý đẹp, lộ vẻ khí thế như vậy. Vế sau của nó thì lại càng lộ vẻ gian xảo.

"Hai chữ hiểu lầm này, nói cũng hơi quá rồi" Khương Vọng nắm chặt trường kiếm, mặt không biến sắc nói: "Con đường tu hành gian nan, tu giả phải chịu biết bao gian khổ. Thanh danh của các hạ vang dội, Khương Vọng chẳng qua là nhìn thấy thứ mình mong muốn. Thỉnh quân thử kiếm, cũng chỉ là vì trái tìm cầu đạo mà thôi"

"Haiz, người định không bằng trời định"

Quý Thiếu Khanh bất đắc dĩ lắc đầu: "Trúc Bích Quỳnh chết, ta cũng rất khó chịu. Trước khi nàng ta phản bội tông môn, ta và nàng ta cũng vô cùng thân thiết, nàng ta là một sư muội khiến cho người ta yêu quý. Nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy.

Ta đã canh giữ ở Đài Thiên Nhai thì không thể không giữ quy tắc được. Không còn quy tắc thì sao có thể giữ được trật tự được?"

Bình Luận (0)
Comment