Người khiêu chiến y, muốn quyết đấu sinh tử với y không phải là những cường giả có tu vi cao hơn như Phù Ngạn Thanh, Trần Trị Đào. Mà là Khương Vọng, một kẻ có tu vi thua xa y, còn thấp hơn y hai cảnh giới nhỏ.
Y đã đạt đến Ngũ Phủ bao lâu rồi chứ? Đối phương thì lại chỉ mới mở Tam Phủ vào hôm qua.
Một khi nhận thua, chỉ sợ từ nay về sau không thể ngẩng đầu lên được. Càng đừng nói đến chuyện có phát triển gì đó ở quần đảo ven biển.
Chỉ cần là người có dã tâm đối với tương lai, thì không thể chấp nhận chọn cách này được.
Đang ở địa bàn của Điếu Hải Lâu, Khương Vọng cũng không thể âm thầm giăng bẫy tính kế được.
Nói cách khác, nếu trận chiến này xảy ra, thì đôi bên chỉ đơn thuần dựa vào vũ lực của chính mình mà thôi.
Y sợ sao2 Nếu như ngay cả vậy mà y vẫn sợ... thì sao có thể đạt đến ngày hôm nay, có thể vang danh khắp các đảo chứ?
"Được." Quý Thiếu Khanh vẫn dùng biểu cảm khoan dung kia, chậm rãi nói: "Trái tim cầu đạo của Khương lão đệ đã khiến cho Quý mỗ cảm động. Ta không muốn tranh giết, nhưng mưa bão vẫn luôn chẳng ngừng. Cũng được! Cứ làm theo lời quân nói.
Trận chiến này, phân thắng bại, cũng chính là quyết sinh tử!"
Tại một bí địa nào đó.
Cô Hoài Tín tóc dài muối tiêu đang ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn trắng tỉnh đánh cờ với người khác.
Bàn cờ được chế từ hoàng mộc Tiêu Minh Giảo, có hoa văn rõ nét, có thể thư thần dưỡng mắt.
Ngồi đối diện ông ta là một nam tử chừng năm mươi tuổi, chẳng lộ dấu vết tuổi tác là mấy, khí chất nho nhã, ngồi trên một tấm bồ đoàn màu đen tuyền.
Màu sắc của quân cờ mà ông ta đang cầm trên tay lại vừa vặn tương phản.
Đắn đo hồi lâu, lại thêm một viên cờ trắng.
Quân cờ này hạ rất kỳ quái, hoàn toàn chệch với khu vực chiến loạn, nếu vì chiếm diện tích thì còn rất nhiều lựa chọn tốt hơn nó, vừa nhìn đã biết là một nước cờ phế.
Dường như cờ ông ta hạ đều là nước phế, cho nên cờ trắng trên bàn cờ đã sớm hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Cô Hoài Tín nắm được ưu thế nhưng không hề kiêu ngạo, vẫn quy quy củ củ hạ thêm một con cờ, khóa kín thế thắng ở góc trên bên trái.
Nam tử nho nhã kia lại cầm một viên cờ trắng dài, miệng nói:
"Bao năm qua, muốn đợi ngươi phạm phải sai lầm một lần thật đúng là không dễ dàng."
So với đối thủ, Cô Hoài Tín hạ cờ rất nhanh, lại rất kiên định, nhưng lại không nóng ruột thúc giục tí nào, cũng không hề mất kiên nhẫn, chỉ nói: "Có chờ được hay không, chỉ cần sống đủ lâu, gì cũng thấy được."
Lời này nghe có vẻ không ổn lắm, bởi chỉ nhìn tướng mạo của họ thì tuổi tác bọn họ cách nhau rất xa. Tuổi thật lại càng chênh lệch xa hơn nữa. Một người trẻ tuổi nói câu này không khỏi có vài phần trào phúng.
Nhưng nam tử nho nhã kia hoàn toàn không có ý buồn bực mà cười à lên: "Hoài Tín, ngươi vẫn vậy, tại bất kỳ phương diện nào, bất kỳ chuyện gì, cũng không chịu thiệt"
"Nói kiểu khác đi" Cô Hoài Tín cũng cười nói: "Ta thắng rồi."
Quân cờ trắng xoay đi xoay lại giữa ba ngón tay, nam tử nho nhã trầm ngâm nửa ngày mới hạ xuống một nước vô bổ, khẽ thở dài nói: "Xem ra là vậy."
Cô Hoài Tín vẫn giữ nguyên tiết tấu, suy tư một chút liền hạ quân cờ đen, bắt đầu thu hoạch đại long.
Y hạ từng quân từng quân, không nhanh cũng không chậm, thong dong nắm lấy đại cục trong tay.
Nam tử nho nhã nhìn chằm chằm thế cuộc thất bại của mình, chợt nói: "Ta vẫn luôn rất thích Thiếu Khanh. Hắn có đầu óc, có thiên phú, có máu liều, nhưng hiện giờ xem ra cách cục hơi thiếu nhỉ"
"Cái gì là cách cục?" Dù đã có nhiều lúc Cô Hoài Tín đã rất nghiêm túc giáo huấn Quý Thiếu Khanh.
Nhưng y không chịu được người ngoài phê bình đệ tử yêu của mình, thuận miệng phản bác: "Mỗi một thế hệ đều có sứ mệnh của mình. Tuổi tác cái gì, có giá trị gì đâu. Còn chưa đến bốn mươi tuổi, động một tí là cân nhắc chuyện trăm năm thì không biết là biết nhìn xa hay cố tình làm ra về nặng nề nữa. Khi Từ sư huynh còn trẻ, một đôi Phán Quan Bút điểm phá cả Vụ Sơn, không phải cũng bị nói là thiếu ý chí cách cục sao? Giờ thì sao nào? Huynh là Chân Nhân một đời rồi, uy chấn Cận Hải, còn đám người đã nói huynh đâu rồi?"
Nhìn khắp quần đảo ven biển, có thể được Cô Hoài Tín gọi là sư huynh, còn mang họ Từ, cũng chỉ có Tam Trưởng lão Điếu Hải Lâu Từ Hướng Vẫn.
Trong tình thế đại điển hiến tế hỗn loạn như thế, Cô Hoài Tín vẫn không ngừng động tác, khắp nơi đều có dấu vết y nhúng tay vào.
Mà một bên đấu tranh khác, từ đầu đến cuối Từ Hướng Văn dường như trong suốt. Ngoại trừ Hải Kinh Bình không thể nhịn nổi phản kích mấy lần thì không hề thấy hệ phái người này làm gì.
Rất nhiều người cho rằng đây là biểu hiện của việc Từ Hướng Vấn không bằng người.
Nhưng nếu bỏ qua biểu hiện của các phương khi chuyện xảy ra, chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng, thì không thể không phát hiện ra một sự thật: phe Cô Hoài Tín bận trước bận sau, huyên náo chiêng trống vang trời cuối cùng vẫn phải ảm đạm rời trận, không chỉ không có được thu hoạch như trong dự đoán mà ngược lại còn bị đánh cho một đòn đau. Từ Hướng Văn nhìn thì như chẳng làm gì, nhưng vẫn giữ nguyên được vị trí Tam Trưởng lão. Trong thời gian Trấn Hải Minh thành lập, ngoạm được miếng thịt lớn, ăn đến chảy cả mỡ đầy mồm.
Có rất nhiều người nói rằng đây là thuật chế hành của Lâu chủ Điếu Hải Lâu bất công trợ giúp nên Từ Hướng Vấn mới có thể giữ được vị trí này. Nhưng chân tướng trong đó thế nào người ngoài ai biết đâu.
Nhìn từ tướng mạo, rõ ràng Cô Hoài Tín trẻ hơn, cho thấy Cô Hoài Tín tu thành Thần Lâm khi còn trẻ, chứng tỏ thiên phú cao hơn. Nhưng giờ cả hai người cùng đều là Chân Nhân vậy thì chuyện người sau vượt lên trước cũng là chuyện có thể dự đoán được.
Cô Hoài Tín phí tâm tư trong mấy lời "tuổi tác", "dáng về già nua", đơn giản là thể hiện ưu thế của mình thôi.
Nhưng Cô Hoài Tín nói vậy, Từ Hướng Vẫn vẫn không tỏ tí thái độ không vui nào.
Từ Hướng Văn chỉ cười một tiếng, chuyển chủ đề, nói rằng:
"Thiếu Khanh ngũ phủ viên mãn, khi thăm dò tỉnh khung lấy được hai môn thần thông, đều rất mạnh. Mà Khương Vọng của Tề quốc mới lập được ba phủ, từ ánh sáng thần thông mà xem xét thì lấy được ba hạt giống thần thông, cũng là tài tuấn hiếm có. Trận này phải đánh rồi"
Người ngoài không biết chính xác Khương Vọng lấy được mấy thần thông, Chân Nhân đương thời lại không khó nhìn thấu ánh sáng của thần thông.
Mặc dù khi y nói đến Khương Vọng có dùng đến chữ "cũng", thể hiện ý là thiên phú của Khương Vọng và Quý Thiếu Khanh không chênh lệch nhiều lắm. Nhưng y và Cô Hoài Tín đều rất rõ ràng, Khương Vọng mới mở ba phủ đã có được ba thần thông là cực kỳ có hy vọng lên Thiên Phủ! Xét về thiên phú là thắng Quý Thiếu Khanh rồi. Lần này chiến tích chém giết ở Mê Giới lại càng vượt qua thế hệ của mình, đoạt được vị trí đầu của bảng phụ Hải Huân Bảng.