Khương Vọng hận đến nghiến răng, muốn đánh cho đầu của thằng nhãi này cao thêm ba phần.
Nhưng ở trước mặt Chiếu Vô Nhan, quả thật cũng không tiện làm y mất mặt.
Đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta xin thụ giáo. Chúng ta lúc rảnh rỗi nên nói chuyện phiếm nhiều hơn, giúp cho ta học được sự cương trực của ngươi, cũng tiện cảm hóa cho linh hồn ti tiện của ta một chút"
Đương nhiên Hứa Tượng Càn biết "nói chuyện phiếm" mà Khương Vọng đang nhắc đến là gì, chắc chắn không phải là nói chuyện phiếm đơn giản như vậy.
Nhưng y không sao cả.
Đánh thì đánh không lại. Nhưng vậy thì sao?
Chỉ cần không bị đánh trước mặt Chiếu Vô Nhan, thì sao cũng được.
Lập tức liên tục gật đầu, ra vẻ bận rộn nói: "Không thành vấn đẻ, nói chuyện nhiều một chút! Huynh đệ tốt, có ta ở đây, nhất định sẽ không để ngươi bước sai đường!"
Khương Vọng vẫn còn muốn nói ra mấy lời hung tàn, thì bên kia Tử Thư đã vui vẻ chạy đến, xoắn xoắc góc áo, hơi hơi nhăn mặt hồi: "Ngươi... nợ bao nhiêu tiền vậy?"
Hứa Tượng Càn vỗ trán một cái, giống như chợt nhớ ra điều gì đó, nói với Chiếu Vô Nhan: "Đúng rồi Chiếu sư tỷ, đúng lúc ta có chuyện cần tìm tỷ, đi, chúng ta đi đến bên này nói!"
Chiếu Vô Nhan vốn chẳng thèm để ý đến y, nhưng không chịu nổi việc y liên tục nháy mắt, đành phải đi theo.
Hứa Tượng Càn vội vàng gấp gáp dẫn Chiếu Vô Nhan ra khỏi viện, sau khi ra khỏi cửa viện, còn trừng mắt với Khương Vọng một cái.
Khương Vọng hoàn toàn chẳng hiểu gì.
Có bị bệnh không Hứa Trán Cao!
Trợn trắng mắt làm gì?
Khương Vọng vẫn còn đứng đó mơ hồ, Tử Thư lại hỏi: "Nợ bao nhiêu vậy?"
Lúc này hắn mới ý thức được rằng, tiểu cô nương này muốn trả nợ thay hắn...
Nhưng mà tại sao chứ? Hắn không hiểu.
Hình như hắn và tiểu cô nương đến từ thư viện Long Môn này còn chưa gặp được mấy lần nhỉ? Học sinh của thư viện Long Môn, đều hào phóng như vậy sao?
Khương Vọng hoàn toàn không biết, Hứa Trán Cao đã len lén thêm cho hắn không biết bao nhiều là "lần gặp mặt".
Cái gì mà "vừa gặp đã khó quên", "nhiều lần nhắc đến", "lần trước hỏi ngươi", "hắn cảm thấy ngươi rất đáng yêu"...
Nhưng mặc kệ tiểu cô nương nhà người ta nghĩ thế nào, Khương Vọng cũng không thể nhờ nàng ta giúp đỡ được. Vay bên này trả bên kia thì có ý nghĩa gì đâu?
"Không đâu!" Khương Vọng cười nói: "Lúc nãy Hứa Trán Cao chỉ nói đùa với ta thôi! Y hỏi ta, tiêu tiền thì có thể mua được tóc cho y không thôi."
"Hả?" Tóc dù sao cũng rất quan trọng, sự chú ý của Tử Thư đã bị chuyển đi: "Chuyện đó có thể sao?"
"Cho nên là, y liền thẹn quá hóa giận, bắt ta trả lại tiền cho y."
"Y đưa tiền cho ngươi rồi sao?"
"Không có! Nhưng y nói y đã bị tổn thất tinh thần, phải được đền bù!
"Á, đây không phải là ăn vạ sao?"
"Đúng vậy á, người này rất xảo trá." Khương Vọng thở dài một hơi: "Ta vẫn nói câu nói cũ, ngươi vẫn nên giữ khoảng cách với y một chút"
"Ù được." Tử Thư gật đầu lia lịa: "Lần trước ngươi nói với ta... Sau đó, lúc ta và y nói chuyện đều đứng rất xa"
"Rất tốt, tiếp tục phát huy!" Khương Vọng khích lệ.
Mặc dù không nhẫn tâm lừa gạt một tiểu cô nương ngây thơ như vậy, nhưng để mặc Hứa Tượng Càn lợi dụng, ghép đôi bậy bạ thì không hay lắm.
Vẫn là cách xa Hứa Tượng Càn một chút mới tốt.
Dù sao thì ở gần Hứa Tượng Càn đều là kẻ ngốc!
Khương Vô Ưu căn bản không qua đêm tại đảo Vô Đông, uống rượu xong đã tự rời đi.
Đây là thái độ có trách nhiệm.
Cho dù Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên hay Yến Phủ, thân phận của bọn họ đều không thích hợp đi lại thân thiết với Khương Vô Ưu.
Trừ phi giống như Lôi Chiêm Càn ở Lôi gia, đã sớm khóa lại cùng Khương Vô Khí, muốn cắt cũng không cắt được.
Khương Vô Uu chủ động rời đi, đều tốt với tất cả mọi người.
Trước khi nàng rời đi, Khương Vọng trả lại Chỉ Dư.
Nàng không nhắc đến ước định với Khương Vọng, cũng quả thực không cần nhắc lại.
Khương Vọng sẽ tự nhớ kỹ.
Sau này Khương Vô Ưu có mời, Khương Vọng tất nhiên sẽ dốc hết khả năng mình.
Dù là... là giúp nàng tranh long!
Hành trình Mê Giới lần này, coi như tất cả đều kết thúc, Khương Vọng không có da mặt rắn chắc như Hứa Tượng Càn, bắt đầu chuẩn bị trả lại từng món nợ nần.
Hắn thiếu Yến Phủ một hộp phù triện, Khương Vọng đã nghĩ kỹ trả lại thế nào rồi.
Khi hắn săn giết Hải tộc, được mấy cái xương nhọn có thể ngăn cấm nguyên lực Ngũ Hành, vô cùng huyền diệu. Sau đó hắn sẽ nhờ Liêm Tước chế tạo nó thành một bộ pháp khí, tương đương với việc có thể sử dụng các loại phù triện cấm nguyên khí thuỷ, hỏa... vô hạn, chắc hẳn có thể bù đắp được giá trị của trăm tấm phù triện này.
Sau đó chính là nhẫn Băng Trầm, bảo vật này trả lại nguyên vẹn là đủ. Nhưng về việc này, hắn cần phải đi đảo Băng Hoàng một chuyến, đích thân trả cho Lý Phượng Nghiêu mới được. Tuy Lý Long Xuyên ở ngay bên người, nhưng trả đồ không có đạo lý để Lý Long Xuyên làm thay. Việc không phải làm như vậy. Dù sao cũng nên bày tỏ chút lòng cảm tạ ngay trước mặt, ghi nhớ phần tình nghĩa này ở trong lòng.
Ngoài ra chính là viên Thận Vương Châu của Nan Thuyết đại sư có được từ chỗ Lý Long Xuyên. Trong lúc chiến đấu, nó đã bị hắn nhét vào chiến trường Mê Giới, không biết rơi vào tay người nào.
Thứ này rất khó tính ra giá trị chuẩn xác, là bảo vật huyễn thuật rất khó có được.
Nhưng Khương Vọng cũng tích lũy một vài đồ tốt trên người, lật qua, nhặt lại, thì vẫn có thể chống đố được.
"Long Xuyên huynh." Khương Vọng hơi ngượng ngùng nói: "Thận Vương Châu huynh cho ta mượn, đã bị thất lạc ở Mê Giới trong lúc chiến đấu rồi. Ta dùng Tù Long Tác có được từ Hải Tông Minh này để trả lại, huynh thấy thế nào?"
Loại chuyện mượn tiền này, rất dễ dàng khiến bạn bè xa lạ.
Nhiều khi cũng bởi vì khó mà nắm giữ đúng mực giữa "mượn" và "trả.
Cách ứng xử tốt nhất chính là hai bên thẳng thắn, không cần nhăn nhó, nên làm thế nào thì làm thế ấy, không nghi ngờ vô căn cứ, thì đương nhiên sẽ không sinh ra khúc mắc.
Bề ngoài Tù Long Tác chính là một đoạn dây thừng xám xịt, nhưng nếu tập trung tư tưởng nhìn kỹ, thì không khó phát hiện chỗ bất phàm của nó. Long ảnh mờ ảo, hoa văn tỉnh mịn đều đang bày tỏ giá trị của nó.
Tên của bảo vật là "chạm vào tức trói", nhưng giới hạn cực lớn.
Khó khăn nhất chính là "chạm" vào đối thủ như thế nào. Trong chiến đấu thực tế, không ai sẽ lỗ mãng nếm thử pháp khí của ngươi.
Tuy nhiên, cho dù có giới hạn như vậy. Giá trị của nó vẫn vượt qua Thận Vương Châu. Dù sao hiệu quả thực sự rất mạnh, đối phó tu sĩ ở cấp độ Ngoại Lâu, cũng không chút hư hao. Một khi bị nó đụng tới, thì chỉ có thể bó tay chịu trói mà thôi. Lần đó ở Mê Giới, Khương Vọng gần như không còn dư lực, Tù Long Tác đã sớm được sắp đặt xong vẫn giữ lại một đối thủ hốt hoảng chạy trốn cho hắn.