Vấn đề này có hơi nghiêm túc, Khương Vọng không thể đáp qua loa được nữa.
Hắn rốt cuộc đã biết tính cách bướng binh kia của Lâm Hữu Tà là từ đâu mà có, quả thực là giống y như đúc Ô danh bộ!
Đối với người và việc mà bản thân có hứng thú, nhất định sẽ đào sâu nghiên cứu, tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng.
Tính cách này đối với việc tra án, có lẽ là một phẩm chất tốt.
Nhưng đối với người bị "hứng thú" thì khó tránh khỏi cảm giác hơi khó chịu.
Khương Vọng suy nghĩ một chút, hỏi: "Xin hỏi Ô tiền bối, phản đồ Vũ Nhất Dũ của Kim Châm Môn, có phải do ta bắt được hay không? Chuyện đó có được tính là vì nước trừ hại hay không?"
Ô Liệt nhìn hắn nói: "Ngươi muốn nói là, có bao nhiêu sức lực thì sẽ làm bấy nhiêu việc sao? Lão phu đã từng nghe qua một câu "tuổi trẻ sao dám quên nỗi ưu sầu của quốc gia; vì dân trừ hại, là nghĩa. Vì nước trừ hoạn, là trung. Không đủ sức sao có thể dùng làm cái cớ?"
"Không, tiền bối, ngài hiểu lầm rồi."
Khương Vọng lắc đầu nói: "Ý của ta là, vụ án Kim Châm Môn, đã được ghi chép lại và lưu trữ hồ sơ tại phủ Tuần Kiểm đô thành.
Nhân chứng vật chứng đều đây đủ. Tình tiết vụ án vừa nhìn liền hiểu ngay, hành vi phạm tội rõ ràng. Ta giao vụ án này cho phủ Tuần Kiểm xong thì ra biển truy tìm thủ phạm. Chuyện này, chính là biểu hiện cho việc ta hiểu chức trách của Thanh Bài, là biểu hiện cho việc ta vì nước trừ hại"
"Ngài nói Điền Hoán Văn là u ác tính, nói Đại Trạch Điền thị có vấn đề lớn. Vậy thì xin hỏi, có chứng cớ gì hay không? Ngài nói ngài vẫn luôn điều tra bọn họ, vậy xin hỏi, triều đình có ban bố công văn yêu cầu Thanh Bài điều tra Đại Trạch Điền thị hay không?"
Nói đến đây, Khương Vọng xòe hai tay ra: "Nếu như đều không có. Làm sao có thể nói Đại Trạch Điền thị là nối hại được? Bỏ qua việc đối phương là ai, chẳng lẽ chuyện phá án này, chỉ cần một mình tiền bối định tội là được rồi sao?"
Những thứ này đương nhiên đều không có.
Nếu như Ô Liệt là phụng chỉ phá án, thì Điền Hoán Văn sao dám động đến lão ta? Cho dù là âm thầm ám sát, thì đó cũng là một việc làm tự tìm cái chết. Nếu dám làm thì chính là họa diệt môn.
Nếu như triều đình Tề quốc thật sự muốn điều tra một đỉnh cấp thế gia thì sẽ không chỉ cho một mình Ô Liệt ra trận như vậy.
Khô Vinh Viện nổi tiếng thiên hạ năm đó, trong một đêm bị diệt môn. Ảnh hưởng chồng chất, đến tận bây giờ, toàn bộ tông môn trong lãnh thổ Tề quốc đều bị áp chế ở một tầng thứ nhất định, vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện thêm một Khô Vinh Viện.
Một đại danh tướng, chân nhân đương thời Trọng Huyền Phù Đồ, cũng không tránh khỏi việc phải đến chiến trường Mê Giới, dùng cái chết thể hiện ý chí.
Triều đình Tề quốc nếu như thật sự muốn ra tay, sao Điền Hoán Văn có thể có cơ hội chơi trò ám sát ở hải ngoại!
Khương Vọng có thể dễ dàng suy đoán ra, việc Ô Liệt điều tra Điền gia, là do tự người này hành động. Nói không chừng việc người này thoái ẩn năm xưa cũng có liên quan đến chuyện này.
Vậy thì hắn lại càng không thể xen vào vũng nước đục này rồi.
Thái độ của Khương Vọng đã rất rõ ràng, nếu như cần hắn hỗ trợ điều tra Đại Trạch Điền thị thì chỉ cần đưa ra công văn của phủ Tuần Kiểm đô thành là được rồi. Nhưng mà công văn điều tra đỉnh cấp tông môn thì tất nhiên phải được đóng dấu ấn của Tề đế, thì mới được tính.
Giương cao danh phận đại nghĩa, mói ra mấy câu lôi kéo, mà muốn khiến hắn tham gia chuyện mạo hiểm này à, không có cửa đâu.
Hắn không tín nhiệm Ô Liệt lắm, cũng không có giao tình gì với Ô Liệt.
Ô Liệt đương nhiên nghe hiểu, lão ta trầm mặc một lúc, rồi mới nói: "Vì Tề quốc, có một số ủy khuất có thể chịu đựng, có một số khó khăn có thể nhẫn nhịn. Quả thật, chuyện ta điều tra không danh không phận, cũng không nhận được bất kỳ sự ủng hộ nào từ phía triều đình, chỉ vẻn vẹn tuân theo lương tri và tác phong thường ngày của ta. Ngày nào đó bất hạnh chết đi, thì cũng có thể không gây nên sóng gió gì. Lần này bị phát hiện, Điền Hoán Văn lập tức ra tay, có lẽ chính là hồi chuông báo động cho ta, dạy ta phải quay đầu."
Lão ta nói chậm rãi: "Nhưng ta sẽ không quay đầu. Ta nhất định sẽ điều tra ra"
Những lời này, quả thực rất đáng kính nể. Sự cố chấp của Ô Liệt, khiến cho người ta chấn động.
Một quận Đại Trạch cơ hồ đều là họ Điền, có quyền cai quản bí cảnh Thất Tinh Lâu, hai hòn đảo ở hải ngoại, có hai vị Thần Lâm là Điền Hi Lễ và Điền Hoán Văn, thời hạn mười năm sắp hết, có thể nói thiên tài cực phẩm như Điền An Bình chỉ là chút vẻ ngoài mà Điền thị lộ ra cũng đã đủ đáng sợ rồi.
Dưới tình huống không có sự ủng hộ của triều đình, một mình điều tra một đỉnh cấp thế gia, cần phải có dũng khí và quyết tâm đến mức nào?
Người bình thường căn bản không thể nào tưởng tượng nổi.
Một tu sĩ sau khi có thể đột phá phàm thể thọ hạt, đạt được kim thể ngọc tủy thì hoàn toàn có thể thoái ẩn sống một cuộc sống nhãn nhã, thoải mái hưởng thụ cuộc sống, hoặc là đốc lòng đột phá đỉnh cao tu hành.
Nhưng Ô Liệt lại chọn làm một chuyện khó như vậy, mặc kệ sự an nguy của bản thân, một mình cô độc!
Trong lòng Khương Vọng không phải không hề dao động, nhưng hắn chỉ nói: "Ngài nói ngài vì Tể quốc, nếu như ta đến hỏi Điền Hoán Văn, ông ta đang làm gì vậy. Ông ta nhất định cũng sẽ nói, ông ta là vì Tể quốc. Vậy thì ai mới là người thật sự nghĩ cho Tề quốc?"
Hắn lắc đầu: "Ta không biết."
"Ta sẽ không dùng lời nói để định tội. Nếu có một ngày ta có thể tìm thấy chứng cứ chính xác, nếu như lúc đó ta vẫn là Thanh Bài, vậy thì ta nhất định sẽ thực hiện trách nhiệm của Thanh Bài, 'Có ác tất trừng phạt. Nhưng trước đó, thứ cho ta im lặng"
Nghiêm túc mà nói, lời nói này tuyệt đối không hề ôn hòa, cũng thiếu sự kính cẩn.
Nhưng Ô Liệt nhìn qua cũng không cảm thấy bị mạo phạm, lão ta ngược lại cười nói: "Vậy rất tốt. Hai chữ 'quy củ mới chính là ý nghĩa của Thanh Bài. Rất nhiều người lăn lộn cả đời cũng đều không tỉnh táo bằng ngươi. Họ Nhạc chọn ngươi làm Thanh Bài, quả là lựa chọn sáng suốt."
Lão ta hơi dựa về phía sau một chút, dựa vào khoang thuyền nói:
"Chuyện liên quan đến Điền gia, hôm nay ta chưa nói gì cả"
Lúc đầu Khương Vọng tạm giữ chức Thanh Bài, là thông qua Đô Úy Trịnh Thế của Bắc Nha Môn. Nhưng hệ thống Thanh Bài chân chính lại là do Nhạc Lãnh quản lý. Cho nên Ô Liệt mới nói là Nhạc Lãnh chọn hắn làm Thanh Bài.
Khương Vọng gật đầu, cũng rất chân thành hứa hẹn: "Ngài yên tâm, ta cũng chẳng nghe thấy gì cả"
Hắn thật ra vô cùng tò mò, Điền gia đã làm gì ở trên biển, vì sao Điền Hoán Văn lại ra biển, Ô Liệt lại tra được gì về Điền Thường, việc Điền Hòa tiết lộ miếng lân phiến trảo, đã sớm khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn.
Nhưng hắn không hỏi gì cả.
Thực lực không đủ, không muốn tìm cái chết.