Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1406 - Chương 1406: Ghế Nghị Sĩ (2)

Chương 1406: Ghế nghị sĩ (2)

Điền Thường cấp tốc suy nghĩ, trên mặt vẫn là nụ cười: "Thực ra ai đi cung phong ai xông vào trận địa cũng không phải là chuyện quan trọng nhất. Hai nhà chúng ta là muốn giao tình lâu dài. Từ lúc hợp tác trên chiến trường Tề - Dương cho đến nay, đảo Sùng Giá của Điền thị chúng ta vẫn còn rất nhiều năm để cho các người khai phát kinh doanh đấy!"

Đảo Sùng Giá đã mất, hiện tại lại quanh co lòng vòng vào trong tay một hệ của Cô Hoài Tín, đương nhiên Điền gia không thể nào không biết được.

Thực ra Điền gia cũng không vội. Bởi vì phân định quyền sở hữu của các đảo ở quần đảo ven biển hơi phức tạp, có quyền kinh doanh, có quyền sở hữu.

Đây là do thời kỳ hỗn loạn, các thế lực trên đảo lên xuống thất thường, giao dịch giữa các đảo vô cùng tấp nập.

Hôm nay ta cho ngươi mượn hòn đảo này ba năm, ngày mai ngươi cho ta mượn hòn đảo kia năm năm, đều là những chuyện thường thấy. Nhưng giao dịch quyền kinh doanh giữa các bên cũng không ảnh hưởng đến quyền sở hữu.

Lấy đảo Sùng Giá làm ví dụ, mặc dù Trọng Huyền Thắng lấy được quyền kinh doanh mười năm, nhưng quyền sở hữu vẫn thuộc tất về Điền gia.

Mặc kệ trong chuyện này có xảy ra cái gì, dù Trọng Huyền Thắng không muốn trả lại cũng tốt, làm mất đảo Sùng Giá cũng được.

Một khi kỳ hạn mười năm hoàn thành, Điền gia lập tức có tư cách dùng quyền sở hữu để thu hồi đảo Sùng Giá. Có thể danh chính ngôn thuận khởi xướng chiến tranh, mà không lo bị can thiệp.

Đây là quy củ của quần đảo ven biển, các đảo đều đồng ý. Sau khi Trấn Hải Minh được thành lập, cũng không hề có thay đổi gì.

Nếu như không phải quyền kinh doanh và quyền sở hữu của các đảo được phân chia rõ ràng như vậy, thì Trọng Huyền gia có thể đại xướng Song Hoàng (3), vào năm thứ chín để hòn đảo bị người ta "đoạt đi" Đến lúc đo Điền gia có thể khóc với ai?

(3) Đại xướng Song Hoàng: là một hình thức nghệ thuật dân gian Trung Quốc, gồm một người thực hiện hành động ở phía trước và một người ẩn phía sau màn hát hoặc nói, phối hợp chặt chẽ. Ở đây nghĩa là thao túng ở phía sau vờ như bị đoạt đảo nhưng thực chất vẫn thuộc về Trọng Huyền gia.

Đảo Sùng Giá bị hải tặc tập kích, công phá phòng thủ, đây hoàn toàn là một chuyện cười. Nhưng Cửu Huyền Tông theo sát ở phía sau, xua đuổi thế lực hải tặc, nhưng cũng danh chính ngôn thuận nhận được quyền kinh doanh đảo Sùng Giá... Chín năm quyền kinh doanh là lợi ích trao đổi với Trọng Huyền gia.

Không thể nghi ngờ gì, đây chính là một món tài sản khổng lồ.

Phải biết rằng, Trọng Huyền gia vì mười năm quyền kinh doanh đảo Sùng Giá này, mà đã phải trả giá một vị trí quận trưởng của Tề quốc.

Điền Thường cố ý nói tới chuyện này, thực ra là đang nhắc nhở Trọng Huyền Thắng, một khi kỳ hạn mười năm hoàn thành, ngươi lấy cái gì ra để bàn giao đây?

Đến lúc đó Điền gia tự nhiên có thể sử dụng quyền sở hữu của mình, khiến cho Cửu Huyền Tông phải rời đảo. Cũng có quyền phát động chiến tranh. Nhưng dù sao, Điền gia cũng bàn giao cho Trọng Huyền gia một đảo Sùng Giá hoàn chỉnh và bất khả xâm phạm. Hiện tại đến lúc muốn thu hồi lại, vậy mà còn phải xoắn xuýt với Cửu Huyền Tông một phen.

Trong chuyện này, Trọng Huyền gia đuối lý. Như vậy trong lần hợp tác này, có phải cũng nên bày ra vẻ nhượng bộ thích hợp hay không?

Trọng Huyền Thắng chỉ cười cười, chuyển đề tài nói tiếp: "Toàn bộ Trấn Hải Minh, nghị hội có chín mươi chín phiếu, trừ Điếu Hải Lâu có năm phiếu, Dương cốc và đảo Quyết Minh gộp lại là sáu phiếu, còn lại tâm mươi tám phiếu, thuộc về tám mươi tám nhà.

Trong tám mươi tám nhà này, đảo Vô Đông của chúng ta và đảo Bá Giác của các ngươi đều chỉ có một phiếu ghế nghị sĩ"

Dường như người này đang nhìn trái nhìn phải mà nói về gã, nhưng Điền Thường cũng hoàn toàn không ngại, lập tức than thổ theo: "Đúng đấy, Điếu Hải Lâu cắm rễ ở quần đảo ven biển quá lâu, phần chìm dưới đáy nước còn to hơn nhiều so với phần nổi trên nước. Tuy rằng chúng ta sau lưng chúng ta có Đại Tề làm chỗ dựa, nhưng mỗi khi muốn gặm thêm một miếng thịt, cũng đều phải tự mình ra sức."

Trọng Huyền Thắng bình chân như vại nhìn Điền Thường, bỗng nhiên nói: "Trọng Huyền gia chúng ta đồng ý trả đảo Sùng Giá lại cho Đại Trạch Điền thị vô điều kiện! Chín năm còn lại, chúng ta không cần một ngày nào."

Sau đó, hắn ta lại nói với ý vị sâu xa: "Thế nhưng bây giờ đảo Sùng Giá không nằm trong tay chúng ta, các ngươi phải tự mình đi lấy."

Ước hẹn mười năm trước đó, là Trọng Huyền gia ký kết với Điền gia.

Nếu như Trọng Huyền gia từ bỏ cơ hội đoạt lại quyền kinh doanh, vậy thì có nghĩa rằng... Điền gia có thể trực tiếp thu hồi quyền sở hữu!

Quyền kinh doanh chín năm này, dù cho Trọng Huyền gia không có ý định tiếp tục nghĩ cách cướp đoạt với Cửu Huyền Tông, nhưng cũng có thể sang tay bán cho thế lực Dương cốc.

Hiện tại lại từ bỏ vô điều kiện.

Trọng Huyền Thắng có âm mưu gì?

Quận Lâm Hải.

Sau khi tạm biệt Khương Vọng, Lâm Hữu Tà vẫn luôn mặt không cảm xúc.

Thanh bài tự có con đường bí ẩn, có thể tìm thấy được nơi để nghỉ ngơi ở bất cứ đâu. Nhưng đã rất lâu rồi Ô Liệt chưa dùng tới tài nguyên của thanh bài.

Hai người đi trong đám đông, trông giống như bất kỳ một đôi ông cháu bình thường nào, thân thiết lại tự nhiên.

"Tâm trạng không tốt?" Ô Liệt hỏi bằng giọng điệu tùy ý: "Bởi vì thái độ của Khương Thanh Dương?"

Lão ta không cảm thấy rằng Lâm Hữu tà có tình cảm đặc biệt gì với Khương Vọng. Tiếp xúc ít như vậy, sẽ không đến mức độ kia.

Nhưng cái tên Khương Vọng này, dù nhìn thế nào cũng được coi như một người trẻ tuổi ưu tú, thái độ phòng ngừa như phòng rắn rết của người kia khó tránh khỏi sẽ khiến người ta bắt đầu tự nghi ngờ bản thân.

Lâm Hữu Tà cũng không phủ nhận, chỉ hỏi một vấn đề: "Nếu như hắn là một người tốt, vậy thì việc hắn chán ghét con có phải chứng minh con là một người xấu?"

Ô Liệt cười cười: "Tiêu chuẩn đánh giá người tốt với người xấu của thế nhân vĩnh viễn không giống việc phân biệt đúng sai khi thanh bài chúng ta thực thi nhiệm vụ."

"Con không phải người tốt, ta cũng không phải người tốt. Nhưng chúng ta cũng không phải người xấu. Pháp là quy củ, là pháp lệnh. Một thanh bài chân chính trước tiên phải xóa bỏ định nghĩa người tốt và người xấu, chỉ tuân theo "Pháp"

"Khương Thanh Dương nhượng bộ né tránh chúng ta là điều rất bình thường. Bất cứ người nào mà bị chúng ta nhìn chằm chằm thì đều sẽ chán ghét chúng ta. Nhưng cái này cũng không phải lý do để chúng ta tự nghi ngờ bản thân, chúng ta cũng không cần vì nó mà thay đổi"

"Một thanh bài ưu tú, tất nhiên là người căm quỷ ghét. Càng ưu tú sẽ càng như thế. Bởi vì họ chỉ nói quy tắc, không nói ân tình"

Bình Luận (0)
Comment