Nói tóm lại, đây là một trận chiến đấu tương đối nhẹ nhõm.
Nhưng Khương Vọng vẫn ở lại một hồi, đánh giá lại trận chiến đấu này, suy nghĩ một trận chiến này còn có chỗ trống nào để cải tiến, hoặc là có phương thức tốt hơn để ứng đối Hoán Thần Chi Pháp hay không.
Sau khi nghĩ đến gần như thông thấu, hắn mới mở ra trận chiến tiếp theo.
Lần này người hắn gặp phải là một vị tu sĩ binh gia.
Người này thật giống như mới xuống từ trên chiến trường, sát khí bao bọc toàn thân.
Luận Kiếm Đài vừa mới kết nối, một thanh chiến đao liền đối điện.
Kengt Khương Vọng quét ngang một kiếm.
Trong một giây đao kiếm đụng vào nhau, binh sát phun trào thành hổ trên chiến đao.
Toàn thân con hổ kia trắng như tuyết, hai con ngươi chứa uy nghiêm.
Rống!
Lưỡi đao hiện lên một vệt sáng trắng như tuyết.
Sắc bén, hung tàn.
Kiếm trong tay Khương Vọng gãy mất mà không có chút trở ngại nào.
Thanh kiếm này chỉ là pháp kiếm bình thường mà Thái Hư Huyễn Cảnh hiện hóa ra, dù có đạo nguyên quán chú, không gánh được cũng rất bình thường.
Trên thực tế, vào lúc đạo nguyên sinh ra cảm giác xé rách, Khương Vọng đã ý thức được loại tình huống trước mắt này.
Cùng lúc trường kiếm bị gãy, một ngọn lửa xán lạn, quấn tay hắn mà xông lên.
Toàn bộ tay phải bàn tay của Khương Vọng đều bị Tam Muội Chân Hỏa bao lấy.
Sau đó hắn dùng một tay bắt lấy thanh chiến đao này!
Vừa kịp trước khi chiến đao kia tới gần trước mặt, hắn đã bắt lấy nó.
Ánh đao lóe sáng đao và ngọn lửa cực nóng đều lấp lóe trước mắt Khương Vọng.
Sương quang và ánh lửa chiếu rọi lẫn nhau.
Mà ánh đao đang tan biến, lưỡi đao đang bị hòa tan, ngọn lửa cháy hừng hực thiêu đốt, thuận theo ánh đao lan tràn về phía con hổ trắng kia.
Tam Muội Chân Hỏa, không gì không thiêu cháy được.
Bao gồm Binh sát!
Lửa hừng hực thiêu đốt, bao trùm tất cả.
Vào lúc Khương Vọng khép lại năm ngón tay một lần nữa, thu về Tam Muội Chân Hỏa...
Trước mặt đã rỗng tuếch.
"Xếp hạng Nội Phủ Cảnh của Luận Kiếm Đài, thứ tâm mươi bảy"
"Xếp hạng Nội Phủ Cảnh của Luận Kiếm Đài, thứ tám mươi hai."
*.. Bảy mươi sáu."
*,, Năm mươi ba."
Khương Vọng giải phóng thần thông, một đường hát vang tiến mạnh. Bằng kỹ xảo chiến đấu hắn rèn luyện ra bên bờ sống chết, trước Tam Muội Chân Hỏa và Bất Chu Phong, hắn gần như không tìm được một hai đối thủ có thể chống lại.
Cho đến khi khiêu chiến người xếp hạng thứ hai mươi bảy, hắn mới thoáng chậm lại tốc độ, bởi vì gặp người quen.
Tả Quang Thù.
Gặp được Tả Quang Thù cũng không kỳ quái.
Thiếu niên này bướng binh mà cố gắng, sinh hoạt buồn tẻ đơn điệu, mỗi ngày ngoài tu luyện, y chỉ chiến đấu trong Thái Hư Huyễn Cảnh. Chỉ cần trèo lên trên bảng xếp hạng Nội Phủ, hắn luôn có một ngày gặp phải.
Trong khi hai tòa Luận Kiếm Đài hợp lại, Khương Vọng lên tiếng cười nói: "Đã lâu không gặp."
Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện phiếm với đối thủ từ khi đánh với tu sĩ thứ chín mươi hai cho đến tu sĩ thứ hai mươi tám bây giờ.
Tả Quang Thù trông thấy hắn, cũng cười: "Không quá lâu. Ta đã nghe tới tên của huynh nhiều lần"
Khương Vọng có một loại thiên nhiên thân cận đối với y, chế nhạo nói: "Xem ra tình báo nhà các ngươi thu góp cho ngươi rất phong phú"
Tả Quang Thù nghiêng đầu một chút: "Đúng vậy, đánh bại Quý Thiếu Khanh, người mang thần thông Thiên Môn, huynh rất nổi danh. Không biết có bao nhiêu người đang nghiên cứu huynh, xem huynh là kẻ địch giả tưởng trên Hoàng Hà Hội"
Một trận chiến thành danh của Khương Vọng trong Tề Quốc là đánh bại Vương Di Ngô cùng cấp. Nhưng phóng mắt nhìn toàn bộ thiên hạ, sở dĩ có thể gây chú ý nhiều hơn, vẫn do lúc hắn quét ngang quần đảo ven biển, được rất nhiều người xưng danh là Nội Phủ đệ nhất vùng ven biển.
Đương nhiên, tin tức vùng biển luôn luôn bế tắc với người ở đất liền. Hơn nữa, lần này quần đảo ven biển thành lập Trấn Hải Minh, dựng nên bảng Hải Huân, chuyện về Hải tộc lần lượt truyền khắp thiên hạ... trước mặt những đại sự này, chỉ là tranh đấu ở cấp độ Nội Phủ, có vẻ không đáng giá nhắc tới. Cái tên Khương Vọng cũng không được truyền đi rộng rãi, người thảo luận trận chiến đài Thiên Nhai cũng không nhiều.
Nhưng mỗi một thiên kiêu thành danh có chí tại Hoàng Hà Hội cũng sẽ không bỏ qua đối thủ này trong lúc thu thập tình báo.
Cho nên Tả Quang Thù cũng chủ động hoặc bị động nghe thấy tên của hắn.nhiều lần Khương Vọng lắc đầu: "Tạm thời ta còn chưa nhận mệnh lệnh xuất chiến Hoàng Hà Hội."
"Trong tu sĩ Nội Phủ Tề Quốc, người có thể nâng cờ được cũng chỉ có huynh mà?" Trái lại, Tả Quang Thù rất có lòng tin với hắn:
"Lúc Trọng Huyền Tuân ra ngoài, rau cúc vàng đều lạnh rồi. Con cháu hoàng thất lại không thể xuất chiến. Còn có một Vương Di Ngô nghe nói là rất lợi hại, nhưng không phải là bại tướng dưới tay huynh sao?"
Ý cười tràn đầy trong mắt Khương Vọng: "Tê Quốc ngọa hổ tàng long, biết đâu lại có vị thiên kiêu nào, bình thường không để lộ tài năng, chỉ đợi đến khi xuất hiện liền bỗng nhiên nổi tiếng đâu"
Tả Quang Thù cau mũi: "Sao bây giờ huynh nói chuyện cũng giống những người kia thế, giả nhân giả nghĩa. Mà không đúng, từ trước đến nay huynh đã như vậy rồi, ngay từ đầu đã thích nói nhảm nhí. Độc Cô Vô Địch mà, chính là người có tính tình này."
Khương Vọng xấu hổ.
Dáng dấp đứa trẻ xui xẻo này tuy tuấn tú nhưng lại thật hẹp hỏi.
Độc Cô Vô Địch đều đã là chuyện bao lâu trước rồi, còn lấy ra để chế nhạp hắn.
"Theo cách ghi sổ này của ngươi, ca ca ngươi chắc chắn để lọt bao nhiêu sơ hở trong tay ngươi rồi!"
Khương Vọng vô ý thức chuẩn bị vui đùa một câu như vậy, nhưng may mà dừng lại trước khi mở miệng.
"Linh Nhạc công tử, trẻ con không kể lỗi của người lớn, được chứ?" Hắn cũng gọi tên mà Tả Quang Thù đặt trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Tả Quang Thù tức giận nói: "Huynh lại lớn hơn ta được bao nhiêu đâu?"
"Vậy thì không còn cách nào nữa" Khương Vọng ra vẻ bất đắc di:
"Trên đời này chuyện gì cũng có khả năng thay đổi, duy chỉ có chuyện ta lớn hơn ngươi đã xảy ra rồi, không cách nào sửa đổi nữa."
"Hay nói cách khác, chính là ngươi già hơn ta." Tả Quang Thù bĩu môi: "Lão Khương!"
Sau khi càng ngày càng quen thuộc với Khương Vọng, Tả Quang Thù thỉnh thoảng sẽ lộ ra chút tính tình trẻ con. Vẻ lạnh nhạt và kiêu căng trước đó, trái lại càng ngày càng ít thấy. Đây là một loại biểu hiện cho sự thân thiết.
Mặc dù y có xuất thân cao quý, nhưng cũng kín cổng cao tường, không có ai có thể thổ lộ tâm tình. Tuổi còn nhỏ, nhưng y đã thấy không ít tình người ấm lạnh.
Khương Vọng cười ha ha: "Vậy thì chúc ta sớm thành Thần Lâm, thanh xuân bất lão!"
Khương Vọng đã từng trải qua việc bị hai nhân tài Hứa Trán Cao, Trọng Huyền Béo tàn phá, nên dĩ nhiên vị thiếu niên họ Tả cổng lớn không ra, cổng trong không bước này không thể so được với đạo hạnh đấu võ mồm của hắn.