Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1447 - Chương 1447: Đinh Lan (1)

Chương 1447: Đinh Lan (1)

"Trò chuyện chính sự đi" Cùng đi vào trong sảnh, tùy ý ngồi xuống, Khương Vọng yếu ớt nói: "Tiền tài gì đó, là vật ngoài thân, là mây bay."

"Ngươi nói đúng, chỉ là chữ số" Yến Phủ rất có cảm giác tư tưởng lớn gặp nhau, cười nói: "Có chuyện gì mà phải tới tìm ta, Trọng Huyền Béo cũng không làm được ư?"

Cho dù đánh giá về Trọng Huyền Thắng thế nào, các bạn bè của Khương Vọng đều rất tán thành năng lực của người này. Việc hắn ta không làm được rất ít.

Khương Vọng nói thẳng: "Ta muốn đi tham gia Hoàng Hà Hội, nhưng không biết làm sao mới có thể lấy được danh ngạch"

Yến Phủ cười: "Trọng Huyền Béo suy nghĩ rất rành mạch!"

Chỉ có Trọng Huyền Thắng biết rõ thế cục của thành Lâm Tri, mới biết được trong việc này, Khương Vọng tìm ai là thích hợp nhất. Cho nên y vừa nghe đã biết, đây là ý của Trọng Huyền Thắng.

"Thật ra không ít nha môn đều có quyền đề cử, cũng có nghĩa vụ đề cử người được chọn đi tham gia Hoàng Hà Hội, như Bắc Nha, thủ phủ các quận lớn... Ngoài ra, những Hầu gia Bá gia, Thanh Bài đức cao vọng trọng... cũng có thể chen mồm vào được."

Yến Phủ phân tích: "Toàn bộ những người được chọn này được đề cử đến Chính Sự Đường, Chính Sự Đường lại chọn lựa ba người từ bên trong, trình lên ngự lãm. Trọng Huyền Béo cũng có thể giúp được ngươi, nhưng một bước đề cử danh ngạch này đã mời Bác Vọng Hầu hay Định Viễn Hầu nói chuyện, hiển nhiên là chuyện rất không có lời"

Khương Vọng nghĩ thầm, trong chuyện này còn nhân tố Trọng Huyền Tuân cản trở.

Yến Phủ nhẹ nhàng như mây gió: "Tiếp sau đây ta sẽ gửi một tấm thiệp, việc này liền thỏa đáng. Chỗ Chính Sự Đường chắc chắn sẽ có tên của ngươi."

Khương Vọng ngẩn người.

Hết rồi? Chỉ đơn giản như vậy?

Việc mà Trọng Huyền Thắng cần mời Bác Vọng Hầu hay Định Viễn Hầu mở miệng, mới có thể làm được, ngươi gửi một cái thiệp là được rồi?

Yến hiền huynh, ngươi lợi hại như vậy, sao ngươi không nói sớm?

"Yến huynh" Khương Vọng nổi lòng tôn kính: "Trước kia ta còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, có làm gì không đúng, xin tha thứ nhiều. Hiện tại ta trưởng thành rồi, sau này hai ta sẽ cư xử với nhau thật tốt"

Ngươi học với ai vậy!

Yến Phủ đỡ khóc dở cười: "Không phải con đường của ta rộng hơn Trọng Huyền Béo bao nhiêu. Chính vụ của toàn bộ Tề Quốc như núi như biển. Tuy rằng Triều nghị Đại phu có chín vị, nhưng cũng không thể tự tay làm mọi chuyện được. Phía dưới còn nhiều, rất nhiều quan lại, giống như danh ngạch tham dự Hoàng Hà Hội, cũng được báo lên từng tầng từng tầng.

Người không thông suốt các cửa trong đó, như Trọng Huyền gia có căn cơ ở Chiến Sự Đường, thì phải dựa vào sức ảnh hưởng của chính mấy vị Hầu gia, trực tiếp gửi lời cho Triều nghị Đại phu.

Mà ta chỉ cần viết một thiệp, tùy tiện giao cho quan viên nào đó, là có thể đưa tới trước mặt các Triều nghị Đại phu rất dễ dàng.

Các Triều nghị Đại phu nhìn thấy ngươi được ta đề cử, bình thường sẽ không làm khó. Dù sao gia gia của ta..."

Nói đến đây, y liền dừng lại: "Đương nhiên, sở dĩ việc này xử lý dễ dàng, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là bởi ngươi thật sự có tư cách này. Thực lực và danh vọng của ngươi đều đủ rồi, đề cử ngươi không vi phạm quy định!"

Không phải người thân cận, thì sẽ không nói những lời này.

Y không cần nói gì cả, chỉ cần nhẹ nhàng nói qua, cũng đủ khiến Khương Vọng thiếu ân huệ lớn.

Trọng Huyền Thắng biết Yến Phủ làm việc này rất đơn giản, nhưng lại không nói đơn giản đến mức nào. Cũng bởi vì, nếu Yến Phủ dùng chuyện này muốn một ân huệ lớn, thì cũng là điều cần làm!

Yến Phủ đã quá quen việc khách sáo giữa những danh môn quý tộc kia, nhưng y hoàn toàn không chơi trò này với Khương Vọng.

Bởi vì người chân chính quen thuộc Khương Vọng, đều biết hắn là một người chân thành khó có được dường nào. Đối xử với hắn bằng sự chân thành, nhất định có thể đổi lấy chân thành.

Khương Vọng cũng không nói lời cảm kích gì, mà tiếp tục nghiêm trang nói đùa: "Yến hiền huynh, trước kia chúng ta xưng nhau là hiển huynh, là do ta mạo muội. Khi đó ta chỉ biết ngươi có tiền, nhưng không biết ngươi có tiền đến vậy. Sau này ta biết ngươi có tiền như vậy, nhưng không biết ngươi còn có thế nữa!

Không cần nói gì cả, sau này ta gọi ngươi là Phủ huynh, ngươi gọi ta là Vọng đệ!"

Có một số việc ghi nhớ trong lòng là được rồi.

Không phải tất cả mọi người đều có thể dễ dàng viết một cái thiệp, liền có thể đưa tới trước mặt Triều nghị Đại phu. Việc Yến Phủ tiện tay mà làm là địa vị, quyền thế mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ. Nhưng không phải ai Yến Phủ cũng giúp. Đối loại công tử như y, tiền tài có thể tùy tiện vứt, tùy tiện tiêu, nhưng chuyện thoạt nhìn càng đơn giản như viết một cái thiệp, y lại không dễ dàng làm.

Bởi vì mỗi một cái thiệp, đều tiêu hao tình cảm được tích lũy nhiều năm của Yến gia. Trước khi hao hết, nếu Yến Phủ không thể đứng lên, Yến gia cũng không còn.

Bao nhiêu danh môn đỉnh cấp, công huân thế gia đều suy tàn như thế.

Yến Phủ không ầm ĩvới hắn, dùng phong độ nhất quán, giọng nói ấm ấp nói tiếp: "Chỗ Chính Sự Đường không có vấn đề. Chờ danh sách đến trước mặt bệ hạ, thì không ai nói chắc được. So văn hay so võ đều được, đương nhiên... quan trọng là được đế tâm!"

Khương Vọng sờ cằm, nghĩ đến một bộ áo tím mà mình từng được ban thưởng, có coi là "Được đế tâm" hay không.

Nhưng chuyện này thực sự không có gì phải suy nghĩ. Hắn mới tới Tề quốc không được mấy năm, mặc dù coi như cắm rễ rồi, nhưng dù sao có vài thứ cần tích lũy theo thời gian. Biết đâu có không ít tử đệ danh môn đều được Tề Đế nhìn lớn lên, nào có thể so sánh được.

Khương Vọng ngừng suy nghĩ, nhẹ giọng cười: "Mặc kệ nó là so văn hay so võ, ta đều quét ngang một kiếm!"

Thật sự, hắn không cần phải nghĩ. Nếu đã hạ quyết tâm muốn tranh giành, thì cho dù đối thủ là ai, cho dù muốn tranh thế nào, nâng kiếm là được!

"Có khí phách!" Yến công tử vỗ tay khen ngợi: "Ta đã bắt đầu chờ mong ngày đó!"

Hai người còn nói chuyện một hồi, trò chuyện về vài đối thủ nên chú ý. Quản gia Yến phủ bước vội vào trong, ghé vào bên tai Yến Phủ, nói mấy câu gì.

Với lỗ tai của Khương Vọng, hắn hoàn toàn có thể nghe rất rõ ràng, nhưng hắn cố gắng khống chế âm thanh truyền lại, không lắng nghe.

Yến Phủ quay đầu, vẻ mặt phức tạp nói với Khương Vọng: "Ôn cô nương đang sắp tới..."

Việc hôn nhân y mới đính hôn kia, đối tượng kết thân chính là nữ nhi của Triều nghị Đại phu Ôn Diên Ngọc, Ôn Đinh Lan.

Khương Vọng rất săn sóc đứng dậy: "Vậy ta đi trước, sau này lại uống rượu với nhau"

"Không, ý của ta là..." Yến Phủ đưa tay ngăn lại, nói: "Ngươi đừng đi vội, ngồi bên cạnh cùng ta một chút. Nàng đột nhiên tới cửa, ta cũng không rõ, hiện tại trong lòng hơi chột dạ..."

*.." Khương Vọng buồn bực nói: "Ta cũng không có kinh nghiệm"

"Ngồi cùng một chút, ngồi cùng một chút đi" Yến Phủ lựa lời khuyên bảo, lại nói quản gia: "Mau mời Ôn cô nương tiến vào."

Bình Luận (0)
Comment