Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1449 - Chương 1449: Chim Cút

Chương 1449: Chim cút

Tuy Ôn Đinh Lan để ý trong lòng, sẽ cũng tiêu tan chút oán hận.

Nàng nói khẽ: "Huynh nói gì vậy, ta nào có nuông chiều như vậy?"

"Nàng đương nhiên không nuông chiều" Trạng thái của Yến Phủ tốt hơn, giống như có thần trợ giúp: "Là ta lo được lo mất, quan tâm nàng"

Khương Vọng suýt nữa phun ra một ngụm trà, may mắn thực lực không tầm thường, cố gắng nuốt xuống.

Ngay trước mặt Khương Vọng, Ôn Đinh Lan hơi xấu hổ, sẵng giọng nõi: "Không biết huynh học những thứ này với ai, quấn quýt trong đống son phấn, đã quen lừa gạt."

Yến Phủ vô tình hay cố ý liếc mắt Khương Vọng. Không nói gì khác, tất cả đều đã có trong lời không nói.

Khương Vọng:...

Thật vô sỉ, tên cầu nhà giàu này!

May mà Ôn Đinh Lan cũng không tin, nhấp khẽ một hớp trà, nói:

"Ta thấy Khương công tử là người thành thật, không giống các huynh"

Yến Phủ đương nhiên sẽ không ngốc đến mức hỏi bên trong từ "các ngươi" này có ai. Cho dù là Hứa Tượng Càn hay Cao Triết, hay mấy công tử ca khác tại thành Lâm Tri, dính đến bọn họ đều không có ấn tượng tốt gì, ai cũng là trưởng gánh hát trong sân phong nguyệt.

Yến mỗ y là người đi con đường riêng!

Cho nên, y thong dong cười nói: "Củ sen ra nước bùn mà không nhiễm, gió xuân thổi qua nước đọng còn mang hương thơm. Điều này vẫn phải xem tu hành cá nhân"

Trong lời nói của Ôn Đinh Lan có hàm ý khác: "Đáng tiếc tu hành cá nhân chỉ có người đó biết, dù sao lòng người cách một lớp bụng"

Nàng lại cười một tiếng: "Trái lại, Khương công tử, tiếng lành đồn lì xa:

Khương Vọng không thể không thừa nhận, không nói những điều khác, gia thế, bối cảnh, dáng vẻ, phong thái, nhân tài của hai người Yến Phủ và Ôn Đỉnh Lan đều rất xứng đôi.

Nhưng đứng giữa hai người không biết bởi điều gì mà ầm ĩmâu thuẫn, loại cảm giác không dễ chịu kia cũng rõ ràng khác thường.

"Không dám nói danh tiếng, bổn phận làm người mà thôi."

Khương Vọng rất khiêm tốn.

Hắn vội nhìn Yến Phủ một cái, dùng ánh mắt nói —— hay ta đi nhé?

Yến Phủ đáp lại bằng một ánh mắt mơ tưởng.

"Bổn phận làm người, Khương công tử nói thật tốt" Ôn Đinh Lan cười hỏi: "Đúng rồi, trước khi ta đến, các huynh đang nói về chuyện gì?"

"Đang muốn nói chuyện này cùng nàng!" Phỏng chừng e sợ Khương Vọng nói lộ ra chuyện y ép người này ở lại yểm trợ, Yến Phủ vội vàng nói tiếp: "Khương huynh đệ này của ta, muốn tham gia Hoàng Hà Hội, giành vinh quang cho quốc gia. Ta định giúp đỡ viết một tấm thiệp gửi đi"

Khương Vọng khẽ than trong lòng.

Lần này cẩu nhà giàu thông minh quá lại bị thông minh hại. Lúc đầu không có chuyện gì, một khi y cướp lời như vậy, cũng thành bọn họ thật sự nói chuyện gì mà Ôn Đinh Lan không tiện biết.

Quả nhiên, Ôn Đinh Lan vừa mới dậy lên vài phần ý cười, lại lặng lẽ tan đi, Nhưng ngoài mặt, nàng vẫn chưa mất lễ phép: "Chuyện này không khó với huynh, Khương công tử không thiếu nhân phẩm, tài hoa gì. Ta cũng sẽ giúp đỡ nhìn xem"

"Chủ yếu là Khương Thanh Dương thật sự có bản lĩnh, nếu không thì không dễ xử lí" Yến Phủ cũng thấy mệt mỏi. Căn cứ ý nghĩ ngẩng đầu hay rụt đầu đều phải chịu một đao, y cẩn thận hỏi:

"Hôm nay... tâm tình của nàng đường như không tốt?"

"Lại không đến nỗi đó."

Ôn Đỉnh Lan nói khẽ, bỗng nhiên đổi lời nói: "Nhưng trong khoảng thời gian này, quả thật luôn có vài lời đàm tiếu lọt vào tai ta... Không nghe cũng không được."

Nụ cười của Yến Phủ không vững lắm: "Ồ? Không biết là về mặt nào?"

Khương Vọng ngửi được hơi thở nguy hiểm khi chân tướng được phơi bày, lập tức đứng dậy: "À, ta tránh một chút nhé?"

Ôn Đinh Lan cười dịu dàng, cười đến vô cùng dịu dàng: "Khương công tử, Yến Phủ y chạy đến vùng biển đều vì tìm huynh, ta thấy huynh cũng không cần né tránh"

"Vẫn mời ngồi đi" Nàng dịu dàng gọi.

Nàng nghiễm nhiên giống chủ nhân nơi đây, khống chế toàn trường.

Khương Vọng ngoan ngoãn ngồi xuống, Yến Phủ không rên một tiếng.

Trong nháy mắt này, đường đường là hai vị thiên kiêu Đại Tề, khí thế lại bị ép tới sắp sụp đổ, bị ép giống hai con chim cút ngu ngốc co đầu rụt cổ.

"Khục" Khương Vọng ho nhẹ một tiếng: "Ôn cô nương nói cũng phải, ta và Yến huynh quả thật có chút tình cảm như vậy. Ừm, ta nói một câu công bằng..."

Ôn Đinh Lan rất dịu dàng mà ngắt lời hắn: "Bình thường tiếp sau câu nói này, đều không công bằng lắm"

Khương Vọng thua trận.

"Quá đáng!" Yến Phủ giận dữ đứng lên, phẩy tay áo, tư thế như muốn đi ra ngoài trả thù: "Ai lắm mồm bên tai nàng? Nàng nói cho ta, ta chắc chắn sẽ cho những người kia một bài học!"

Ôn Đinh Lan nhìn y: "Ngồi xuống rồi nói chuyện"

Yến Phủ thành thật ngồi xuống.

Nàng mới hồi: "Sao huynh không hỏi xem, người ta nói gì?"

"Còn có thể nói gì?" Yến Phủ giống như bị lửa giận dội vào lòng, tức giận bất bình khác thường: "Đơn giản là đố kị nàng hoa nhường nguyệt thẹn, đoan trang, khéo léo, ôn nhã, hiền thục!

Đinh Lan, nàng chớ chú ý. Loại cô nương ưu tú như nàng, dễ dàng chọc người nhiều chuyện đố ky nhất!

Giờ phút này, Ôn Đinh Lan cũng không để mình bị đẩy vòng vòng, chỉ nói: "À. Ta lại chưa từng nghe thấy những lời ngươi nói này. Chỉ có ít người nói gì mà, hoành đao đoạt ái, ở thế hiếp người, không biết xấu hổ"

Gương mặt nàng còn giữ nụ cười ôn nhã.

Nhưng Yến Phủ đã không có cách nào ậm ử cho qua được nữa.

Khương Vọng ngồi ở một bên, tay chân cũng rất cứng nhắc.

Hắn biết nguyên nhân, hậu quả trong hôn sự này của Yến Phủ.

Sau khi huỷ bỏ hôn ước với Liễu gia, Yến gia mới kết thân với Triều nghị Đại phu Ôn Diên Ngọc.

Trong cả sự kiện này, Yến Phủ không có quyền tự do quyết định.

Nhưng không ai có thể trái lương tâm mà nói, vị nữ tử tên là Liễu Tú Chương của Liễu gia kia, không bị tổn thương. Vừa lúc, nàng ta là người vô tội nhất, cũng là người chịu tổn thương lớn nhất.

Có người bênh vực kẻ yếu vì Liễu Tú Chương là chuyện rất bình thường. Bạn thân trong khuê phòng của nàng ta, Khương Vô Ưu, chẳng phải còn đuổi đánh Yến Phủ đến mấy lần sao?

Nhưng khi có vài lời rơi vào trong tai Ôn Đinh Lan, hiển nhiên đó không có khả năng là lời êm tai.

Yến Phủ mở miệng nói: "Đinh Lan, việc này..."

"A" Ôn Đinh Lan dường như không nghe thấy, chỉ tự cười khẽ một tiếng, sau đó nhìn Yến Phủ hỏi: "Yến công tử, ta không phủ nhận mình cảm mến huynh, thích một người không có gì là xấu hổ. Nhưng huynh nói xem, là ta ép buộc huynh tới cửa cầu hôn sao?"

Trong đôi mắt ôn nhu của nàng cũng không hề nhìn thấy tủi thân.

Thế nhưng, chẳng biết tại sao, nụ cười dịu dàng kia của nàng lại khiến người ta nhìn mà chua xót trong lòng.

Đúng vậy, Liễu Tú Chương rất đáng thương.

Nhưng trong hôn sự này, Ôn Đinh Lan lại có lỗi gì đây?

Tiền Tướng quốc Yến Bình kết thân cùng Triều nghị Đại phu Ôn Diên Ngọc, đây là chuyện lớn mà triều đình và dân gian đều chú ý.

Yến Phủ không quyền tự quyết định trong việc này, y chỉ có thể thực hiện vì lợi ích của Yến gia.

Bình Luận (0)
Comment